Thẩm Anh Xuân xách đồ ăn, nhẹ nhàng mở cửa. Đường Lý Dục
không một chút cảm giác có người đang đến. Thẩm Anh Xuân nín thở, tiến
lại gần. Ha! Cô bịt kín mắt Đường Lý Dục: “Thử đoán xem em là ai?”
Con người của cô lúc này và buổi sáng ở nhà ga dường như là hai
người khác hẳn, dịu dàng, ngọt ngào, giống như một cô bé vậy.
Đợi mãi chẳng có động tĩnh gì. Đường Lý Dục không phải cố ý đoán
không ra cô là ai! Mà là anh không muốn đoán.
Tự nhiên anh chỉ thấy có cảm giác khó chịu và mất mát quẩn quanh
trong suy nghĩ. Có lẽ là do những việc xảy ra từ buổi sáng. Chính anh cũng
chẳng hiểu vì sao lại có thứ cảm giác này. Anh khẽ hạ cánh tay đang bịt kín
đôi mắt của mình xuống, quay người lại nhìn Thẩm Anh Xuân, ra hiệu:
“Đừng ồn ào, được không?”
Thẩm Anh Xuân nhận thấy anh có gì đó không vui và tự cho rằng do
mình bận bịu, lạnh nhạt với anh. Vì vậy, tốt nhất là để anh ăn cơm trước đã.
Anh nói với cô đã ăn cơm rồi, do Tần Ca mang đến.
“Đã năm thứ tư rồi, thời gian trôi đi thật là nhanh. Dường như chúng
ta còn chưa kịp thưởng thức mùi vị của nó, tuổi thanh xuân của chúng ta
sắp kết thúc rồi.” Đường Lý Dục đột nhiên buông một câu chẳng có bến bờ
gì cả.
“Anh vẫn luôn lo lắng mẹ em sẽ phản đối chuyện của chúng mình phải
không?”
Đường Lý Dục nhìn chằm chằm Thẩm Anh Xuân, chẳng nói một câu
nào.
Trên con đường tình yêu này, anh luôn phải yêu trong do dự và lo
lắng. Yêu chẳng có đầu có đuôi, tự tin trong tình yêu nhưng lại tự ti trong
cái nhìn về cuộc sống và con người. Vì sao con người luôn bị vướng vào