GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 40

kèm theo đó là mùi hương tỏa ra từ cơ thể của người thiếu nữ. Những giọt
mồ hôi từ từ chảy xuống. Không khí thật nóng bức, cơ thể họ cũng vậy.

Đường Lý Dục không nói lời nào, đưa tay ra nhẹ nhàng nâng khuôn

mặt rực rỡ như hoa anh đào của Thẩm Anh Xuân. Anh nhìn cô chằm chằm,
giống như đang nhìn một bảo vật mà mình yêu quý, khiến cho Thẩm Anh
Xuân cũng phải ngượng ngùng.

Thẩm Anh Xuân cảm nhận thấy sự khác lạ của Đường Lý Dục: “Dục,

sao anh cứ nhìn em như vậy?” Cô hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy hoài
nghi.

Anh vẫn nhìn cô chằm chằm như vậy, rất lâu mới phá vỡ sự im lặng:

“Tự nhiên rất nhớ em, anh chờ em cả buổi sáng nay rồi, sao giờ mới
đến…” Đó không phải là một lời trách cứ, mà nếu có thì nó cũng chỉ là
trách yêu.

“Một buổi sáng rất dài phải không?” Cô ghé sát môi nói với giọng thì

thầm.

“Ừ, em cũng cảm thấy như vậy phải không?”

“Anh đúng là…”

“Anh không biết còn được yêu em bao lâu nữa? Sắp tốt nghiệp rồi…”

Đường Lý Dục nhẹ nhàng đẩy Thẩm Anh Xuân ra, buồn bã nhìn ra ngoài
cửa sổ.

Chưa đầy một năm nữa, chúng ta sẽ phải rời xa mái trường đã để lại

quá nhiều ngọt ngào và nỗi nhớ này. Nơi đây, đã cho chúng ta rất nhiều
cảm xúc mãnh liệt và mơ ước, cùng trải qua những tình cảm và mất mát, đã
chứng kiến sự trưởng thành của chúng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.