GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 450

mậu giáo vậy, làm cho mình trông rất xấu. Ăn vụng cơm hộp của mình, bị
mình phát hiện, anh vẫn tỏ vẻ mặt vô tội, chết cũng không thừa nhận…

Anh đi chiếc xe địa hình chất lượng không tốt chút nào, nhưng màu

sắc, hình dáng và tên gọi thì giống như hàng hiệu vậy. Những người mà
mình sống ở thành phố nhỏ đó, thường thường là thích hàng nhái, bao gồm
cả những nam sinh trong trường của chúng mình. Quần áo thể thao Adidas,
là giả; giày thể thao Nike, hàng nhái.

Lần đó, từ trong trường trốn ra ngoài, trời rất nóng, mình nói với anh

ấy rằng nếu trên mặt đất có mụn nước, em sẽ uống hết ngay. Anh ấy nhìn
mình một hồi lâu, đứng đơ người ra một lúc, sau đó, quay người chạy đi về
phía cửa trung tâm chiếu phim. Cửa hàng bán nước giải khát khách đông
nườm nượp như lá mùa thu rụng xuống, bà chủ quán nước cứ chạy đi chãy
lại trong đám người đông đúc.

“Có Häagen-Dazs không?” Anh hỏi to, tay móc từ trong túi quần phía

sau ra một tờ một trăm tệ. Hôm đó, anh mặc một chiếc quần bò mài màu
xanh da trời, giầy thể thao, áo T-Shirt trắng tinh, một bộ dạng trẻ trung thư
sinh, tay cầm tờ một trăm tệ phất phơ trước mặt bà chủ quán.

Mính suýt chút nữa cười vỡ bụng: “Anh ngốc thế, người ta bán quần

áo thể thao, sao lại hỏi bán nước giải khát?”

Bà lão dùng ánh mắt ngơ ngác chẳng hiểu gì để hỏi anh: “Cậu cần gì?”

“Häagen-Dazs!” Anh nhắc to lại một lần nữa.

Đi hỏi cửa hàng tạp hóa kia kìa, quấy rối gì ở đây. Sau đó, bà quẳng

cho anh một cái lườm rồi đi mất. Chắc là cảm thấy anh rất côn đồ.

“Cháu! Cần! Häagen-Dazs!” Anh đi theo và dõng dạc lặp lại.

Cậu bị bệnh à? Bà bán nước giải khát quát to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.