GỬI NGƯỜI TÔI YÊU - Trang 453

Mình thay đổi đến mức ngay cả chính mình cũng thấy xa lạ, tất nhiên

cũng khiến anh xa lạ. Chỉ khi viết thư cho anh, mình mới được trở về là
chính mình của trước kia. Cái tôi nào mới thực sự là của chính mình? Cái
tôi nào là cái tôi giả tạo?

Một người đang từ biệt với quá khứ của anh, có phải cũng có nghĩa là

anh bắt đầu trưởng thành rồi không? Có phải cũng có nghĩa là anh bắt đầu
thay đổi những tháng ngày trẻ trung, đi về nơi có sự chín chắn?

Nếu như thay đổi và từ biệt lại là đau khổ và tàn nhẫn đến thế, thì

mình thà không cần.Bởi vì, thiên thần cũng có lúc đau lòng.

Tiểu Khê thường chê cười mình, nói mình là thiên hạ đệ nhất ngốc.

Cậu ấy nói không sai chút nào. Mình ngốc thật!

Đối với em, cái thứ tình cảm ấy với anh, trong đời cũng chỉ có một

lần. Vừa nghĩ đến cả đời này không còn được tiếp tục yêu anh nữa, em chỉ
muốn khóc. Mà anh biết đấy, trước kia em không thích khóc. Kể từ cấp hai
quen anh tới giờ, kể từ lúc chúng mình bất giác dùng sự động viên cổ vũ
lẫn nhau để chiến thắng khó khăn tới giờ, kể từ lúc ở trước cửa trung tâm
chiếu phim, anh đuổi theo bà lão để mua cho em Häagen-Dazs tới giờ, kể
từ lúc chúng ta cùng nhau cười hoặc khóc để đi qua những ngày tháng khó
khăn tới giờ, em cảm thấy em đã có quá nhiều rồi.

Em không nên đòi hỏi thêm ở anh cái gì nữa. Có thể cùng anh đi qua

bao nhiêu ngày tháng như thế với em đã là đủ rồi.

Chỉ là từ nay về sau, hễ cứ nghĩ đến không thể vì anh, dù chỉ sẻ chia

một chút chuyện nhỏ nhặt, em lại thấy đau lòng.

Mùa hạ mang theo hơi nước biển lại một lần nữa dâng lên ngập tràn.

Hằng năm đều có sinh viên năm thứ tư mang theo đau thương để từ biệt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.