GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 137

Tôi vừa vào cửa thì hộp cơm trong tay đã bị anh giật mất, bảo rằng, em

muốn để tôi chết đói hả.

Giang Thần dọn một góc trên bàn làm việc, đặt cơm hộp lên bàn, bắt

đầu ăn cơm. Tôi bị bỏ mặc ở một bên, nhìn anh chau mày nhặt hết hành tây
trong cơm ra, “Trần Tiểu Hy, tại sao em lại gọi đồ có hành tây!”

Tôi muốn nói con người anh sao lại không biết xấu hổ như thế, đã mua

cho rồi lại còn chê bôi. Tôi muốn nói anh cứ kiêu ngạo đi, xem lần sau tôi còn
mang cơm đến cho anh nữa hay không...

Nhưng tôi không nói gì cả. Tôi nhớ rất lâu về trước, hồi chúng tôi còn

học đại học, tôi chuyển quần áo, chăn màn của anh về phòng ký túc xá giặt giũ
phơi phóng mất gần ba ngày. Khi tôi mang trả, anh còn nói với tôi rằng, Trần
Tiểu Hy em làm quần áo của anh bị nhuộm màu hết cả rồi. Bấy giờ tôi nói, sao
anh có thể trơ tráo như thế nhỉ, anh đi đâu tìm được người bạn gái chu đáo như
thế này, anh đừng tưởng rằng em theo đuổi anh, là anh có thể vênh váo lên mặt
nhé.

Anh nói, em bị thần kinh đấy à, đây là anh đang dùng tiêu chuẩn bà xã

tương lai để yêu cầu em, nếu em không vừa ý thì thôi bỏ đi.

Tôi sấn tới lắc cánh tay anh, nói, đâu có đâu có, chỗ nào nhuộm màu

rồi anh nói với em, lần sau em sửa.

Ha, ngày ấy.

“Trần Tiếu Hy.” Giang Thần huơ đũa trước mặt tôi, “Em ngơ ngẩn cái

gì thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.