GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 178

Lão Tô “hừ” một tiếng, nói: “Chuyện này một cây làm chẳng nên non.”

Tôi nghiến răng, “Thầy ơi, thực ra em nói thật với thầy nhé, em có

chứng ảo tưởng, em luôn hoang tưởng mình có mối quan hệ trên mức bình
thường với mỗi bạn nam của học viện Y, hôm trước hoang tưởng bạn Lý, hôm
qua hoang tưởng bạn Trương, hôm nay là bạn Giang. Theo con mắt y khoa
chuyên nghiệp của thầy, thì bệnh của em có cách chữa không ạ?”

Lão Tô trợn tròn mắt nhìn tôi, một hồi lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Em

là sinh viên khoa nào?”

“Khoa Nghệ thuật ạ.”

Lão To lẩm bẩm: “Khoa Nghệ thuật đều là kẻ điên”, rồi lại hỏi tôi: “Em

chỉ hoang tưởng nam sinh của khoa Y thôi sao? Thế thầy giáo của khoa Y em
có hoang tưởng không?”

Tôi nghi ngờ câu nói này của lão có ý tứ rõ rệt, xuất phát từ tâm lý bảo

vệ Giang Thần, tôi đành bất chấp xông lên, vần vò góc áo, nhìn lão bằng ánh
mắt đắm đuối nói: “Thực ra… thực ra cũng có ạ.”

Lão Tô chắp tay ra sau, lùi lại một bước, “Bạn học này, thực ra vừa rồi

là tôi đùa với em thôi.”

Tôi ngẩn người, “Cái nào là đùa ạ?”

Lão Tô nói: “Danh sách người nhận học bổng. Còn nữa, tôi không dạy

lớp bạn Giang, tôi chỉ biết cậu ta thôi.”

Bấy giờ, lòng tôi lóe lên một suy nghĩ: Đánh thầy giáo có phạm pháp

không nhỉ? Hoặc là úp bao tải đánh sẽ an toàn hơn? Nếu không thuê người giết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.