GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 176

“Có phải là chật quá không?” 

“Không.”

Tôi lại hỏi, “Vậy tại sao anh không ngủ được?”

Anh nói: “Anh muốn ôm em ngủ, nhưng lại nghĩ tới việc từ tối hôm

qua đến giờ em ở bệnh viện không tắm rửa gì.”

Tôi lật người qua, giận dữ nói: “Anh cũng đâu có tắm, em có chê anh

đâu!”

Anh híp đôi mắt gấu trúc trầm tư một lát, “Nói cũng phải.”

Sau đó, anh đưa tay ra ôm tôi vào lòng, vỗ đầu tôi nói: “Được rồi, giờ

không chật nữa, có thể ngủ rồi.”

Tôi ghé đầu vào hõm giữa xương vai và cơ ngực anh, độ cứng mềm

vừa phải, tạo cảm giác vô cùng thoải mái, nhưng tôi luôn cảm thấy hình như
mình bị đùa giỡn, để bày tỏ sự không cam tâm của mình, tôi đành phải chê bôi
anh: “Trên người anh toàn mùi thuốc sát trùng.”

Anh “ừm” một tiếng rồi không đếm xỉa tới tôi nữa, tôi lại nói: “Người

anh nhiều xương quá, cứng chết đi được.”

Lúc này anh mới mở mắt, “Số lượng xương của anh và số lượng xương

của em bằng nhau, đều là 206 chiếc.”

Khi anh nâng cuộc đối thoại lên góc độ chuyên môn, tố chất của tôi đã

không theo kịp, đành phải nghĩ cách chuyển chủ đề, sực nghĩ tới bác sĩ Tô, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.