GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 177

hỏi: “Đúng rồi, anh có biết cha bác sĩ Tô làm gì không?”

Anh ôm chặt lấy tôi, “Cha cô ấy chính là lão Tô chủ nhiệm khoa bọn

anh, em hỏi cái này làm gì?” 

Lão Tô là người thích nói đùa, trò đùa của lão vô cùng nhạt nhẽo nhưng

lão lại thích lấy sự nhạt nhẽo ra làm nguồn vui, khiến mọi người tê dại.

Tôi và lão Tô từng có một cuộc gặp gỡ đầy trớ trêu. Đó là một ngày lá

rụng xào xạc, tôi ở hành lang đợi Giang Thần tan học. Đang ghé vào lan can
nhìn người đến người đi trong sân trường, thì một ông già tới hỏi tôi: “Cô gái
à, bên trong là lớp nào vậy, sao vẫn chưa tan học?”

Tôi nói: “Em cũng không biết, em tới đợi bạn trai.”

Lão Tô cười híp mắt, “Bạn trai cô là người nào thế, chỉ cho tôi xem đi.”

Tôi của ngày ấy vô cùng đơn thuần, mang theo vẻ mặt kiêu ngạo chỉ

tay vào trong, còn ông già hiền từ trước mặt bỗng sầm mặt xuống nói: “Bạn
Giang phải không? Thảo nào gần đây trong giờ của tôi tâm hồn cậu ta cứ treo
ngược cành cây, thì ra là yêu đương rồi. Tôi bảo này, tuổi trẻ là quãng thời gian
lý tưởng để hấp thụ dinh dưỡng tri thức, nhưng mấy cô mấy cậu lại cứ lãng phí
vào tình yêu trai gái, thật không hiểu chuyện. Xem ra tôi phải thảo luận về
danh sách sinh viên nhận học bổng với giáo viên hướng dẫn của lớp cậu ta mới
được.”

Nét kiêu ngạo trên gương mặt tôi còn chưa kịp thu lại, đã bị kinh hãi tới

độ thất hồn lạc phách, tôi giải thích bằng giọng điệu sắp khóc tới nơi: “Thầy ơi
không phải như vậy đâu, thực ra bạn Giang không thích em, em mặt dày bám
riết lấy bạn ấy, quả thực là không liên quan gì đến bạn ấy đâu ạ.” 

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.