GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 190

trước đó tôi lại ngu ngốc như thế nhỉ, anh ấy bận, tôi rảnh, tôi cứ phải ngồi chờ
anh ấy bớt thời gian ra tìm mình là sao!

Khi tôi tới bệnh viện đã hơn sáu giờ, đi khắp nơi không tìm được Giang

Thần, tôi gọi điện thoại cho anh, “Anh đang ở đâu thế?”

“Bệnh viện.”

“Chỗ nào trong bệnh viện?”

“Phòng bệnh, em đến rồi à?”

“Ừm. Phòng bệnh số mấy tầng mấy? Em đi tìm anh.”

“Không cần đâu, em đến đại sảnh đợi anh, anh xuống tìm em.”

Tôi chọn một chỗ ngồi dễ thấy trong dãy ghế dài ở đại sảnh. Cho dù là

giờ này, trong đại sảnh vẫn có không ít người ngồi người đứng, đi đi lại lại,
trên gương mặt họ đều phảng phất nét lo lắng hoặc ít hoặc nhiều, nhưng tôi
không rảnh quan sát, tôi bận nhìn chằm chằm vào các cửa ra vào. Không biết
làm sao, tôi bỗng cảm thấy vô cùng căng thẳng về việc sắp gặp được anh,
giống như thời đi học, cho dù chỉ là nghe thấy tên của anh giữa cuộc trò
chuyện với bạn bè, tim tôi đều sẽ lỡ nhịp.

“Làm gì vậy?” Phía sau có người chọc vào đầu tôi, tôi vốn chúi người

về phía trước thò đầu nhìn hành lang, bị chọc một cái không kịp phòng bị, suýt
chút nữa thì ngã nhào, người kia kéo tôi lại. Tôi quay đầu nhìn, Giang Thần
nhìn tôi với vẻ bất đắc dĩ, “Đến ngồi mà em còn ngồi không vững nữa hả?”

Tôi nhìn anh, cười ngốc nghếch, “Sao em không thấy anh tới nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.