GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 203

Sau đó anh kéo tôi đi.

Tôi bị anh kéo từng bước lảo đảo, quay đầu liên tục, nhưng chỉ nhìn

thấy hai người kia đứng ở chính giữa hành lang, nhìn nhau chằm chằm. Đúng
lúc Giang Thần kéo tôi vào chỗ rẽ, phía sau truyền tới một tiếng “chát” vang
dội.

Tôi giật nảy mình, muốn quay đầu lại nhìn nhưng bị Giang Thần lôi đi

mất.

Tôi tò mò vô cùng, cái tát kia rốt cuộc là ai tát ai… Theo lý mà nói Hồ

Nhiễm Nhiễm rất dũng mãnh, rất có khả năng đánh người, nhưng thân phận
của cô ta là tình nhân, cho nên cũng có khả năng là người bị đánh... Đây quả là
một câu đố khó giải, quá khó giải. Đối với chỉ số thông minh của tôi mà nói thì
nó là một đề bài vô cùng hóc búa. Nhưng tôi tin ngày mai tôi lại tới bệnh viện
một chuyến, tùy tiện tìm một y tá hỏi dò, thì có thể nhận được lời tường thuật
chi tiết và trau chuốt ngay, chưa biết chừng trong điện thoại của ai đó còn có
video chất lượng cao ấy chứ. Điều này chứng tỏ rằng, lấy con người làm gốc,
dựa vào khoa học kỹ thuật, thì mọi đề bài hóc búa đều được giải quyết dễ dàng.

Khi Giang Thần lôi tôi đến cổng bệnh viện, tôi hỏi: “Anh không phải ở

lại bệnh viện chờ lệnh sao?”

Anh cởi áo blouse trắng ra quẳng cho tôi, “Mang cả cái này về giặt đi,

toàn là mùi nước hoa của cô ta, thối chết đi được.”

Tôi nhét áo blouse vào túi nilon, “Anh muốn đưa em về sao?”

Anh chần chừ một lát, hỏi: “Em có thể tự về không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.