Mẹ tôi vặn to âm lượng, “Cô đừng tưởng rằng mất não thì liền là trẻ
con! Mẹ cô chứ, cô chính là gái ế, ế sưng ế xỉa!”
Tôi nói: “Thưa bà, không giấu gì bà, mẹ của con chính là bà, còn nữa,
có thể phiền mẹ rảnh rỗi hãy đi quét nhà dọn cửa, xào xáo mạt chược, đừng lên
Tianya nữa không!”
“Tôi không cần biết, cô không đi cũng phải đi!”
“Con bảo không đi là không đi, có giỏi mẹ đánh chết con rồi lôi con
đi!”
“Cô đừng tưởng rằng tôi không dám, tôi đánh gãy chân cô, bảo nó tới
bệnh viện thăm nom.”
“Mẹ tưởng con sợ mẹ ạ, mẹ tới đi.”
“Tôi lập tức đi mua vé xe, tới đánh gãy chân cô “
“Mẹ tới đi, con đợi mẹ.”
“Cô cứ đợi đi, tôi sẽ đến.”
“Mẹ tới đi, con đợi mẹ.”
“Cô cứ đợi đi, tôi sẽ đến.”
Lặp lại hơn mười lần, Giang Thần đột nhiên cướp điện thoại, “Cháu
chào cô ạ, cháu là Tiểu Giang.”