GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 253

Giang Thần không để tôi ngồi trên ghế, mà để tôi ngồi trên đùi anh, tiến

hành màn đút thức ăn vô cùng ngọt ngào. Tôi được sủng ái mà đâm ra lo sợ,
nhớ khi xưa tôi từng nhiều lần yêu cầu anh như vậy ở nhà ăn trường đại học,
đều bị anh lấy cớ “em cảm thấy anh nhìn giống kẻ thần kinh sao”, “em giết anh
đi” hoặc là “da mặt em rốt cuộc dày tới cỡ nào” để từ chối khéo.

Ăn được nửa quả trứng ốp anh quên bỏ muối, tôi nói: “Này, em ăn no

rồi, ôm em đi ngủ đi.”

Giang Thần nhéo mặt tôi, “Em sai bảo anh tự nhiên ghê nhỉ?”

Tôi bày tỏ sự đồng ý: “Em mặt dày mày dạn mà.”

Anh đành phải chuyển tôi về giường trong phòng, tôi vùi đầu ngủ tiếp.

Khi tỉnh dậy đã là trưa, tôi nằm trên giường kêu lớn: “Giang Thần

Giang Thần!”

Khi Giang Thần bước vào có đeo kính, dáng vẻ vô cùng tao nhã, tôi chỉ

vào kính của anh, tò mò hỏi: “Anh bị cận từ bao giờ thế?”

“Khi em không ở bên anh.”

Tôi “khụ” một tiếng, “Thường ngày sao không thấy anh đeo?”

“Kính áp tròng thuận tiện hơn. Em gọi anh vào làm gì?”

Tôi nói: “Em thông báo với anh một tiếng là em tỉnh rồi, còn nữa, em

đói rồi, còn nữa, cõng em đi rửa mặt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.