GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 337

“Bán gì?” Đôi mắt cậu ta phát sáng.

“Dâm.”

Tôi vừa nói xong đã bị Giang Thần dúi xuống, suýt chút nữa thì nhúng

cả đầu vào bát mì. Tôi xoa đầu, giọng ấm ức, “Tác giả Diệc Thư có nói, thanh
xuân không bán cũng sẽ trôi đi.”

Tuyết Tĩnh thở phì phì nói, “Vậy cậu bán đi.”

Tôi cúi đầu quan sát bản thân một lát, “Thanh xuân của tôi chỉ còn

chừa lại cái đuôi thôi, muốn bán chỉ có thể bán phá giá, mất giá lắm, không
bán đâu.”

Tuyết Tĩnh học tôi điệu bộ tự quan sát bản thân, cuối cùng nói bằng

giọng điệu đau thương: “Dù gì cậu còn dùng được cái đuôi để có phiếu cơm
dài hạn, cái đuôi của tôi đủ có thể mang đi bán phá giá thôi.”

Khi chúng tôi đang sầu não không thôi vì chuyện thanh xuân đã trôi đi,

Giang Thần ở phía sau dùng mũi chân đá lưng tôi, “Mau ăn đi, mì nhũn ra rồi.”

Tôi nuốt một mạch mấy miếng mì, đẩy bát ra nói: “Em no rồi.”

Lý mập ngồi bên cạnh Tuyết Tĩnh nhảy ra, lên tiếng.

“Thừa nhiều như thế này thật đáng tiếc, để tôi ăn cho.”

Giang Thần bưng mì lên ăn, “Tôi cũng chưa ăn tối.”

Lý mập thất vọng, thở dài ngao ngán, “Cậu chưa ăn sao không gọi

chứ...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.