GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 378

Tôi đấm anh, “Đi ăn đồ Đông Bắc được không? Em muốn ăn bánh

chẻo.”

“Ừm.”

Trong lúc đợi đồ ăn được bưng lên, tôi nhìn thấy Ngô Bách Tùng dẫn

Hồ Nhiễm Nhiễm bước vào cửa. Vị trí ngồi của chúng tôi vừa khéo được chắn
bởi một cây cột, tôi nhìn thấy họ, nhưng họ lại không nhìn thấy chúng tôi.

Giang Thần cũng đã nhìn thấy họ, lắc đầu nói với tôi: “Ăn cơm, đừng

qua đó.”

Họ ngồi cách chúng tôi một khoảng không xa, tôi nghe thấy Hồ Nhiễm

Nhiễm nói: “Anh đừng gọi nhiều quá, ăn không hết thì phí tiền lắm.”

Tôi nhớ trong bữa tiệc hôm đó, cô ta mặc sườn xám, dùng giọng điệu

châm biếm kể bay tới nước nào, ăn món gì, rồi món trứng cá phải là từng viên
căng mọng ra sao. Lúc ấy, giữa hàng mày và khóe mắt của cô ta thấp thoáng
nét phong tình, nhưng không có vẻ đẹp khi nói phí tiền của hiện tại.

Tôi nghĩ, phụ nữ bằng lòng tiết kiệm tiền vì đàn ông chí ít là yêu anh ta

hơn những người chỉ yêu tiền của anh ta nhỉ?

Sau đó, từng đĩa bánh chẻo với các khẩu vị khác nhau được bưng lên,

tôi áy náy, sám hối với Giang Thần, “Sớm biết thế này em đã không chọn mỗi
vị một suất rồi, em thật không biết chăm lo việc nhà.”

Giang Thần gắp một cái bánh chẻo cho vào miệng tôi, “Ăn đi, dông

dài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.