GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 379

Bánh chẻo mà anh đút cho tôi là bánh nhân cải thảo, cắn một miếng là

nước trào ra đầy miệng. Anh nhìn dáng vẻ nhếch nhác của tôi, cười khổ lấy
khăn giấy bảo tôi lau miệng.

Khi chúng tôi ra về, Ngô Bách Tùng và Hồ Nhiễm Nhiễm vẫn đang ăn,

tôi gói bánh chẻo còn thừa về, mấy ngày sắp tới phải chinh chiến với bánh
chẻo rồi...

Trong lúc đợi đèn đỏ trên đường về nhà, Giang Thần bỗng nói với

giọng thản nhiên; “À, quên không nói với em, Ngày mai cha mẹ anh tới.”

Phải biết là tôi đang đắm chìm trong niềm cảm động rằng thế giới tươi

đẹp biết bao khi sắp được xuất bản một cuốn sách tranh. Niềm cảm động này
khiến tôi khi nhìn thấy Hồ Nhiễm Nhiễm và Ngô Bách Tùng chỉ cảm thấy thế
đời chẳng qua là thế đời, còn tình yêu mãi mãi là tình yêu. Nhưng niềm cảm
động này giống như bong bóng xà phòng năm sắc bảy màu dưới ánh nắng,
chạm vào sẽ vỡ tan.

Tôi trầm lặng một hồi lâu, Giang Thần cho xe đỗ dưới tầng, đèn xe

chiếu sáng đoạn đường phía trước. Bướm bay, nhặng bay, muỗi bay, tất cả
những sinh vật nhỏ biết bay đang nhảy múa điên cuồng trong chùm sáng, tựa
như đang tham gia một bữa tiệc cáo biệt.

Giang Thần nắm tay tôi, “Em đang nghĩ gì vậy?”

Tôi không biết phải trả lời anh thế nào, cúi đầu nhìn đôi bàn tay nắm

lấy nhau của chúng tôi, tôi khẽ dùng ngón trỏ vuốt ve khớp xương trên ngón
trỏ của anh, “Em đang nghĩ, khi mẹ anh gặp em, có còn cảm thấy em không
xứng với anh nữa không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.