GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 421

Tôi ghé người lên cửa sổ, nhìn Ngô Bách Tùng ở dưới tầng dần bước ra

khỏi tầm mắt. Lần trước tiễn cậu ta lên xe, một lần cáo biệt là tám năm, lần này
không biết là bao lâu. Có lẽ có những người bạn chính là như vậy, đi cùng
nhau một đoạn đường, sau đó chia xa, sau đó lại nhớ về.

Tôi nằm trên giường nhìn lên trần nhà một hồi, đột nhiên dâng lên cảm

giác muốn gặp Giang Thần ngay bây giờ, tôi bèn bò dậy ra ngoài tìm anh.

Lượn một vòng trong bệnh viện, đến cả phòng làm việc của anh nhưng

lại không tìm thấy anh đâu. Tôi bỗng sợ hãi, bệnh viện nhỏ như thế này mà tôi
lại không tìm thấy anh. Tôi nhớ có một lần anh từng nói với tôi, Trần Tiểu Hy,
thế giới không nhỏ như nhà vệ sinh nhà em đâu, có thể tìm được em thật không
dễ dàng gì.

Bấy giờ, tôi cảm thấy anh nói khoác mà không biết ngượng, mặc dù

nhà vệ sinh nhà tôi không lớn thật, nhưng rõ ràng là tôi tìm thấy anh trước.

Nói tới nhà vệ sinh, tôi phải nhân tiện đi vệ sinh mới được.

Trong rất nhiều câu chuyện, sự xuất hiện của vận rủi sẽ luôn có một vài

dấu hiệu báo trước, hoặc là trời xanh ngắt không một gợn mây, hoặc là chim
kêu thảm thiết, hoặc là sấm chớp đùng đoàng, hoặc là... tóm lại, chính là bất
thường. Trên thực tế, mỗi ngày đều sẽ có những điểm bất thường so với mọi
ngày khác. Ví như hôm nay, ngay tại lúc này, tôi nhìn thấy trên nền gạch men
sứ trong nhà vệ sinh có hai con kiến đang bò như bay.

Vào lúc tôi chuẩn bị mở cửa ra ngoài thì nghe thấy có tiếng người nói

chuyện bên ngoài, thế là cánh tay toan mở cửa lại thu về. Con người tôi đây có
một cái tật là không thích gặp người quen trong nhà vệ sinh, cảm thấy bối rối
vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.