GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 438

Anh ngước mắt liếc tôi một cái qua gương, “Em mắng đủ chưa?”

“Chưa.” Dứt lời, tôi lại muốn khóc, vừa khóc vừa mắng vừa húc đầu

vào lưng anh, “Anh không có lương tâm không phải là người, anh muốn tìm
người tốt hơn thì giờ anh đi tìm đi, anh đi tìm đi, đi tìm đi, không cần phải đợi
em chết đâu.”

Giang Thần ngậm bàn chải cả miệng đầy bọt lúng ba lúng búng, “Tôi

sắp nội thương rồi thưa phu nhân.”

“Anh là đồ khốn, em đang khóc rồi đây này.” Tôi buông một tay ra để

dụi mắt theo bản năng. Tay vừa buông, sức lực của bàn tay còn lại không đủ để
kéo trọng lượng cả cơ thể, thế là tôi lại cuống quýt ghì cổ Giang Thần.

Để tránh bị tôi ghì chết hoặc là làm tôi ngã chết, Giang Thần đành phải

quẳng bàn chải đi đỡ lấy tôi. Sau một hồi luống cuống tay chân, ngoài việc anh
bị tôi ghì hằn một vệt đỏ ra, chúng tôi đều không bị làm sao.

Ồn ào một hồi, sợ chọc giận anh nên tôi ngoan ngoãn trượt xuống nền.

Bởi vì vừa từ trên người anh xuống nên tôi đi chân đất, giẫm lên sàn nhà gạch
men trong mùa đông lạnh buốt. Tôi nhón nhón mũi chân trở về phòng, rồi nhảy
lên giường, trùm chăn lăn lộn một vòng, bọc mình như cái bánh chưng, cảm
thấy vô cùng an tâm.

Khi Giang Thần vào phòng, tay cầm một chiếc khăn ẩm, cứ muốn lôi

đầu tôi từ trong chăn ra bằng được, sau đó đắp khăn lên mặt tôi lau lấy lau để,
“Khóc đến độ hai mắt cứ như quả óc chó, em vui rồi phải không?”

Tôi cuộn người trong chăn không thể động đậy, đành để anh dùng sức

lực có thể san bằng ngũ quan để lau mặt cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.