GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 444

Còn nữa, thường ngày cô không chảy nước mũi, nước mũi kia là do

khóc nức nở sau khi bị cha đánh đòn. Nước mũi luôn song hành cùng nước
mắt, giống như tia chớp luôn đi kèm tiếng sấm vậy, thuộc về hiện tượng tự
nhiên, bạn không thể coi thường hiện tượng tự nhiên được.

Nhưng bị oan cũng không sao cả. Ở đời, bị oan chẳng qua là một

chuyện rất bình thường.

Sau đó, hai người lớn lên. Thi thoảng cũng có gặp gỡ, cha mẹ hai bên

không phải bạn bè, nên họ không thường xuyên chơi cùng nhau. Lần trò
chuyện sâu sắc duy nhất có lẽ chính là vào kỳ nghỉ hè lớp Một lên lớp Hai. Lúc
đó Trần Tiểu Hy đang chơi bắn bi ở đầu ngõ, gặp Giang Thần vừa học xong
lớp dương cầm trở về nhà, cô hỏi cậu: “Lớp trưởng, cậu biết chơi bi không?
Cậu có bi không?”

Giang Thần nhìn cô bạn học kiêm hàng xóm thường ngày ít khi giao

lưu, “Không biết, không có.” Bạn nhỏ Trần Tiểu Hy thầm nghĩ cậu ấy thật tội
nghiệp, bèn nói: “Đáng thương quá đi, vậy chúng ta cùng nhau chơi nhé, tớ có
thể dạy cậu.”

Thương hại là một cảm xúc hết sức kỳ diệu, ai cũng thích thương hại

người khác, nhưng không ai thích bị người khác thương hại.

Thế là bạn nhỏ Giang Thần căm giận, chỉ vào mũi Trần Tiểu Hy, “Cậu

mới đáng thương ấy, môn Toán thi được có 28 điểm.”

Nói tới 28 điếm, thực ra đó không phải là trình độ thực sự của Trần

Tiểu Hy. Một đêm trước ngày thi, cô cuộn người trong chăn xem Doraemon cả
một buổi tối, hôm sau kiểm tra mới làm được mấy câu đã lăn ra ngủ. Nhưng
con người Trần Tiểu Hy rất biết điều, cảm thấy nếu 28 điểm là số điểm mà
mình thi được, thì không có gì phải thanh minh cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.