GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 460

Giang Thần cảm thấy viên ngậm vừa nuốt xuống tắc ở lồng ngực mang

lại cảm giác man mát không thoải mái. Cậu muốn cắt ngang lời cô để về nhà
uống nước cho trôi, nhưng không biết tại sao nhìn cô mặt mày hớn hở kể lể,
mấy lần cậu định nói lại thôi. Thôi bỏ đi, cứ để cô nói. Cậu từng đọc một bài
báo nói rằng trong tình trạng bình thường, vào lần đầu tiên gặp mặt sau một
thời gian dài không nhìn thấy chủ nhân, con vật cưng sẽ luôn tỏ ra vô cùng
nhiệt tình. Tuy cô không phải là vật cưng, nhưng tình cảm gì đó, đều như vậy
cả.

Khi Trần Tiểu Hy kể tới độ đã thấm mệt, nuốt nước miếng ừng ực, thì

phát hiện ra Giang Thần vẫn không hề có ý định cắt ngang lời mình. Thế là cô
đành phải hít một hơi thật sâu, tiếp tục hân hoan vui mừng, “Kỳ nghỉ hè này tớ
đi biển đấy, tớ còn nhặt rất nhiều vỏ sò nữa, tớ muốn dán một bức tranh vỏ sò,
khi nào dán xong sẽ cho cậu xem nhé...”

Ôi mệt quá đi. Giang Thần à, sao cậu vẫn chưa muốn về thế...

3

Ngày đầu tiên khai giảng lớp Mười.

Trần Tiểu Hy chẳng mấy chốc đã hòa mình vào đám hạn mới, thực ra

thị trấn nơi cô ở vốn không lớn, trong lớp có không ít bạn đã quen nhau từ
trước. Hết tiết, một nhóm người túm tụm lại ở cuối phòng học, thảo luận rôm
rả về tình tiết của bộ phim truyền hình tối hôm qua.

Giang Thần ngồi ở vị trí được định từ trước, lật giở cuốn sách giáo

khoa mới được phát.

Không biết tại sao, Trần Tiểu Hy cảm thấy bóng lưng Giang Thần vô

cùng cô đơn. Đương nhiên, “cô đơn” là một từ kiểu vẻ và có văn hóa, người có
não bộ còn chưa được khai thác tốt như Trần Tiểu Hy sẽ không nghĩ ra được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.