GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 532

Lên xe cứu thương, Giang Thần chợt cảm thấy mình đang ở trạng thái

giống với trước kỳ thi cuối kỳ. Một mặt cảm thấy nếu được cho thêm thời gian,
anh có thể chuẩn bị kỹ càng hơn, sẽ thi tốt hơn; mặt khác lại cảm thấy, mau thi
đi, kết quả thế nào cũng được, trọng điểm là thi xong sẽ được nghỉ.

Có thể khiến cho học sinh ưu tú Giang Thần có suy nghĩ như thế này,

Trần Tiểu Hy cũng được xem là nhân tài. Đúng thế, nếu cô không phải nhân
tài, anh cũng sẽ không cảm thấy đột nhiên không chịu đựng được khi lại nhìn
thấy cô.

Ngày hôm ấy, anh đến gặp thầy giáo hướng dẫn hồi đại học, chủ yếu là

có một số vấn đề muốn xin chỉ dạy. Để đến phòng ký túc xá của thầy giáo, anh
phải vòng qua sân bóng đá của trường học. Hôm ấy, bởi vì buổi chiều anh còn
có hai ca phẫu thuật nên bước đi vội vàng, không cẩn thận làm rơi áo treo trên
cột của người ta xuống đất. Anh nhặt lên xem, là một chiếc âu phục, nhìn có vẻ
là hàng đắt tiền. Mà gần đây, sau mấy ngày mưa liên miên, trời vừa hửng nắng,
dưới đất vẫn ẩm ướt, dù nhặt lên nhanh nhưng bộ âu phục vẫn bị bẩn một
mảng lớn. Anh nhìn bốn phía, muốn tìm chủ nhân của chiếc áo, nhưng lại nhìn
thấy Trần Tiểu Hy.

Trần Tiểu Hy.

Cô ở phía bên kia sân, đá bóng với một người đàn ông mặc áo sơ mi và

quần tây. Nhìn ra được là cô không muốn đá, uể oải không muốn chạy...

Khoảng cách xa như thế, Giang Thần, người bị cận nhẹ, lại chưa từng

hoài nghi mình nhìn lầm.

Cách khoảng cách, cách thời gian, cách trăm sông nghìn núi, năm qua

năm lại, có người không gặp còn được, vừa gặp là thấy sắp không xong rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.