GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 87

Giang Thần ăn mì xong, xin tôi tờ giấy ăn lau miệng rồi nói phải về.

Tôi ngẫm nghĩ, không có cớ gì để giữ anh ngồi lại một lát, đành phải

nói: “Được thôi, anh lái xe cẩn thận.”

Anh đi tới cửa lại quay đầu nhìn tôi, có vẻ đang ra hiệu gì đó. Tôi đành

phải đứng lên, vừa đi về phía anh vừa nói: “Tôi tiễn anh tới cửa thôi nhé, đi
giày cao gót cả một buổi tối chân sắp gãy ra rồi, tiễn anh xuống dưới tầng còn
phải leo lên lại tầng bốn nữa.”

Giang Thần dựa vào cửa, đợi tôi đi tới trước mặt rồi mới nói: “Trần

Tiểu Hy, lẽ nào em chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với tôi sao?”

Tôi nghĩ đây là một câu phản vấn điển hình, đặc điểm của câu phản vấn

là đáp ăn ẩn trong chính câu hỏi. Sau khi phân tích sơ qua, tôi đoán, Giang
Thần cho rằng tôi nên và bắt buộc phải cảm thấy có lỗi với anh. Chỉ có điều
không biết câu hỏi này nhằm vào chuyện chia tay vào ba năm về trước, hay là
chuyện tôi lười không tiễn anh xuống tầng.

Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy bất kể là anh nhắc đến vấn đề nào, tôi

đều là bên sai, bởi thế có xin lỗi cũng phải. Vậy là tôi khép chân lại, hai tay áp
vào hai mép quần, chuẩn bị làm tư thế quân đội tiêu chuẩn để xin lỗi Giang
Thần một cách chân thành. Nhưng Giang Thần không để tôi hoàn thành một
loạt động tác này, anh chỉ nhìn tôi một cái rồi bước xuống tầng.

Lần này, tôi đọc được ánh mắt anh, chính là ghét, chán ghét, ghê tởm.

Cái này tôi có thể hiểu, tôi còn ghê tởm chính mình nói chi anh. 

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.