GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP
CỦA CHÚNG TA
Triệu Kiền Kiền
www.dtv-ebook.com
Chương 7
Cố Vị Dịch đứng một bên quan sát y tá rửa vết thương cho Tư Đồ
Mạt. Dung dịch cồn vừa mới chảy lên chân, khuôn mặt cô đã nhăn nhó
không khác gì một chú chó SharPei đáng thương.
Cố Vị Dịch phải cố gắng lắm mới nhịn được cười, đi tới muốn nắm
tay cô, "Cô cứ nắm tay tôi đi."
Mạt Mạt liền gạt ra, "Ai thèm nắm tay anh!" Đúng là đồ thần kinh, tuy
tay cô không chảy máu nhưng cũng bị xước da, chạm vào vẫn đau chứ.
Cố Vị Dịch chẳng biết làm thế nào. Xem ra, cô nàng Tư Đồ Mạt này
vẫn còn tức giận chuyện lúc nãy trên taxi.
Lúc ngồi trên xe, tài xế nói cô bé này cũng coi như may mắn lắm rồi,
không gặp phải chuyện gì khác nữa. Nghe tới đây, Mạt Mạt thoáng khựng
người. Bấy giờ cô mới nghĩ tới chuyện rất có thể mình không chỉ mất của
mà còn bị cướp sắc. Anh cảm nhận được rõ ràng cơ thể cô khẽ run. Hóa ra
cô cũng biết sợ. Anh vờ như vô tình nói với bác tài: " Ăn cướp người ta
cũng có mắt nhìn đấy." Quả nhiên, Tư Đồ Mạt vì lửa giận ngút trời mà
hoàn toàn quên đi cảm giác sợ hãi. Bây giờ chắc vẫn còn đang tức giận anh.
Không nắm thì thôi, Cố Vị Dịch khẽ nhún vai, đi ra ngoài gọi điện cho
Phó Phái rồi tiện thể mua lấy mấy bịch giấy ướt. Lúc quay lại, anh đã thấy
Tư Đồ Mạt cởi áo khoác ngoài, y tá đang bôi thuốc lên tay cho cô. Hóa ra
cô còn bị thương cả khuỷu tay nữa.