"Phó Phái nói cậu ấy sẽ tới ngay." Anh vừa mở bịch giấy ướt vừa nói.
"Ừm." Cô thoáng nhăn mặt. Thuốc gì thế không biết, đau chết đi
được.
"Thoa thuốc xong rồi, lát nữa tôi quay lại tiêm thêm một mũi là được."
Y tá đẩy xe thuốc rời khỏi.
"Lau mặt đi." Cố Vị Dịch đưa cho cô một tờ giấy ướt.
Mạt Mạt vừa định nhận lấy thì một giọt nước từ tờ giấy ấy nhỏ vào
lòng bàn tay cô. Theo phản xạ tự nhiên, cô gạt ra, nói: "Không cần đâu."
Dung dịch trong giấy ướt có chứa chất cồn, lại rơi vào đúng vết thương
khiến cô xót tới mức muốn chửi thề.
Cố Vị Dịch túm lấy tay cô, lật ra xem xét. Lúc này anh cực kỳ tức
giận, "Chỗ này cũng bị thương? Sao không để y tá thoa thuốc?"
Vẻ mặt nghiêm nghị của anh khiến cô có chút sợ hãi, vội vàng nói:
"Chỉ bị trầy da thôi. Bàn ta bị trầy da nhanh lành lắm."
Cố Vị Dịch cũng biết vừa rồi mình có hơi nặng lời, bèn dịu giọng:
"Chỉ bị trầy da thôi thì cũng phải bôi thuốc. Tôi đi gọi y tá."
"Không cần đâu. Thuốc đó bôi lên xót lắm." Mạt Mạt năn nỉ, "Lòng
bàn tay thật sự rất nhanh lành, hơn nữa cũng có bị chảy máu đâu."
Cố Vị Dịch nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Hai chân chảy máu đầm
đìa như thế còn không thấy cô kêu đau, lòng bàn tay trầy da một chút thì cứ
kêu ca mãi là sao?
"Đưa mặt ra đây." Anh nói.
"Làm gì?" Mạt Mạt hỏi. Con người này nói chuyện buồn cười thật!
Mặt thì đưa kiểu gì?