GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 118

A Khắc ngẩng đầu lên, đảo mắt qua Cố Vị Dịch, sau đó giơ cao hộp

cơm lên che mặt, thì thầm trả lời: "Không phải đâu. Hôm nay không biết vì
sao nữa."

Mạt Mạt học theo anh ta, "Phải làm thế nào bây giờ? Tôi sắp bị khuôn

mặt lạnh lẽo của anh ta đóng băng rồi."

"Ăn nhanh lên." Cố Vị Dịch trầm giọng nói. Ăn cơm thôi cũng phải

dính sát vào nhau như thế làm gì?

Mạt Mạt và A Khắc đưa mắt nhìn nhau, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Một buổi chiều bận rộn cuối cùng cũng trôi qua. Ngoại trừ tâm áp thấp

nhiệt đới Cố Vị Dịch ra, Mạt Mạt và A Khắc đều vô cùng vui vẻ. Cô phát
hiện A Khắc là người hay ngại, trêu chọc anh ta rất vui. Còn A Khắc thấy
Mạt Mạt là một cô gái hào sảng, phóng khoáng, không nhõng nhẽo như các
cô gái khác. Hai người nói chuyện rất hợp, chỉ thiếu nước cắt máu ăn thề,
xưng huynh gọi đệ nữa thôi.

Hơn chín giờ tối, căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm. Cố Vị Dịch

cùng A Khắc đưa Mạt Mạt về ký túc xá. Từ xa, Mạt Mạt thấp thoáng nhìn
thấy bóng người cô không muốn gặp nhất. Cô nhanh chóng nấp sau lưng
Cố Vị Dịch, túm lấy góc áo anh, nói: "Mau gọi điện cho Phó Phái, bảo cậu
ta đi đi."

Cố Vị Dịch kéo cô ra, "Tại sao phải thế?"

Mạt Mạt sợ bị nhìn thấy, xoay người định bỏ chạy, lại bị Cố Vị Dịch

túm lại, "Cô định đi đâu?"

"Đi gọi điện bảo cậu ta đi." Mạt Mạt không chịu từ bỏ.

Cố Vị Dịch rút điện thoại trong túi quần ra. A Khắc vội ngăn anh, "Để

tôi gọi cho."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.