GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 117

"Tại sao?" Mạt Mạt chẳng hiểu gì cả, "Tôi sắp lau xong sàn phòng

khách rồi.

"Chúng ta còn đi lại ngoài phòng khách nhiều, lau xong lại bẩn." Cố

Vị Dịch nói.

Mạt Mạt nghĩ cũng thấy đúng, không kìm được nói: "Sao không nói

sớm? Làm tôi lau từ nãy đến giờ."

"Để tôi bê chậu nước vào phòng cho cô." A Khắc bê luôn chậu nước

đi.

Mạt Mạt nhìn theo bóng lưng cậu ta bằng con mắt tán thưởng. Đúng là

một anh chàng chăm chỉ.

Cố Vị Dịch vắt kiệt nước trên giẻ lau. Những cảm xúc phức tạp vừa

rồi khiến anh không muốn nhìn thấy cô hay ở cùng một không gian với cô.
Hơn nữa, cô cứ mang dáng vẻ không hay biết gì thế kia, còn dùng ánh mắt
sùng bái nhìn A Khắc nữa, khiến anh càng muốn phát điên.

Buổi trưa, Cố Vị Dịch ra ngoài mua cơm hộp, khi quay về thì thấy

Mạt Mạt và A Khắc đang nghiêm túc nghiên cứu xem làm thế nào anh có
thể lau kính bóng loáng tới mức ruồi nhặng không phân biệt được mà húc
đầu vào chết thế này?

Mạt Mạt chẳng mấy chú ý tới khuôn mặt càng lúc càng lạnh của anh,

còn ngô nghê hỏi ăn gì đấy, bị anh lạnh lùng buôn cho một câu: "Không có
mắt à?" A Khắc càng đáng thương hơn, sau khi mở hộp cơm ra thấy trong
đó toàn món anh ta không thích, nhưng chẳng dám nói gì, đành cúi đầu ăn
cho xong.

"Này, A Khắc, lúc nào anh ta cũng hằm hằm cổ quái như thế à?" Mạt

Mạt thấp giọng hỏi A Khắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.