GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 212

kinh sợ. Khuôn mặt trắng trẻo không tỳ vết của Cố Vị Dịch bây giờ đầy
những vết bầm tím.

Cố Vị Dịch thấy cô chạy ra vội vàng nói: "Em đừng qua đây."

"Vì sao?" Mạt Mạt sững sờ.

"Trên người anh có máu. Không phải em sợ máu sao?"

Mạt Mạt nghe nói như thế càng hốt hoảng, một mực xông tới. Cố Vị

Dịch theo phản xạ muốn tránh, vừa muốn chạy thoát khỏi cô vừa cao giọng
nói: "Em ra đây làm gì? Anh không sao."

Mạt Mạt vừa đuổi theo vừa nói: "Haiz, em thấy máu của người khác

thì không bị ngất xỉu."

Cố Vị Dịch liền dừng bước, hỏi một cách kỳ quái, "Sao trước đây em

lừa anh?"

Ngữ khí Mạt Mạt không mấy dễ chịu, "Ai lừa anh. Em chỉ ngất xỉu

khi thấy máu của mình thôi, máu của người khác thì không sao."

Cố Vị Dịch nghe cô nói thế cảm thấy vô cùng thần lỳ, "Thật không

ngờ chứng sợ máu của em cũng ích kỷ quá đi."

Cô không thèm tranh luận với anh, kéo anh ngồi xuống sofa, tỉ mỉ

quan sát vết thương. Trán chảy máu, mắt trái sưng vù, má bên phải bầm
tím, khóe môi còn bị rách. Phó Phái kia ra tay tàn nhẫn quá.

Mạt Mạt mang hộp thuốc tới, mạnh mẽ bôi lên mặt anh. Cố Vị Dịch

ngửa mặt, không chút biểu cảm để mặc cô bôi thuốc. Động tác của cô càng
lúc càng mạnh hơn, nhất là khi bôi tới vết bầm tím trên mặt anh, nhưng
khuôn mặt anh vẫn không hề biến sắc. Cuối cùng, Mạt Mạt mềm lòng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.