GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 211

Mạt Mạt ném chiếc túi trong tay lên sofa, mạnh mẽ ngồi xuống,

khoanh tay trước ngực, không thèm nói chuyện.

Cố Vị Dịch híp mắt nhìn cô, không nhịn được hỏi: "Em không cảm

thấy em nên nói gì đó sao?"

Mạt Mạt gác chân lên, "Nói cái gì?"

Anh vỗ vào chân cô, nói.: "Bỏ chân xuống. Phó Phái nói gì với em?"

Mạt Mạt nhún vai, "Cậu ta à, nói thích em."

Cố Vị Dịch ngồi thẳng người dậy, "Thế em nói thế nào?"

Mạt Mạt cố nhịn cười, "Không nói gì cả."

Anh bắt đầu sốt ruột, cao giọng nói: "Thế nào là không nói gì?"

Mạt Mạt nghiêm túc: "Thì là không nói gì. À, đúng rồi, cậu ta đang ở

bên dưới, bảo anh xuống đấy. Cậu ta có chuyện muốn nói."

Cố Vị Dịch trừng mắt với cô, ánh mắt ấy như muốn nói: Đợi lát nữa

quay về xem anh trừng trị em thế nào, sau đó thay giày đi xuống dưới.

Cố Vị Dịch đi liền một mạch suốt hơn hai tiếng đồng hồ. Mạt Mạt

càng đợi càng nóng lòng, gọi điện thoại không ai nghe máy, không phải là
hai người đó đánh nhau đấy chứ? Hay là hai người đó càng nói chuyện
càng thấy vừa mắt nhau, hai bên nảy sinh tình cảm rồi? Chẳng lẽ từ trước
tới nay cô không hề đoán sai thiên hướng giới tính của Cố Vị Dịch, cô chỉ
là tấm lá chắn để cho anh che mắt thiên hạ? Aaa...nếu còn nghĩ tiếp chắc cô
điên mất.

Để không phải vào trại tâm thần, Mạt Mạt quyết định đi tắm, tắm xong

giặt quần áo, mãi tới lúc đang phơi quần áo Mạt Mạt mới nghe thấy tiếng
mở cửa. Cô vứt cả mắc áo chạy ra. Đập vào mắt là hình ảnh khiến người ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.