Anh đứng tựa vào tường, quan sát kỹ lưỡng cái "đống" trên giường
một lần nữa. Cuối cùng, ánh mắt đảo qua vali hành lý bên cạnh bàn, trái tim
đập lỡ một nhịp, nuốt nước miếng mấy lần mới dám gọi vẻ thăm dò, "Tư
Đồ Mạt?"
Người trên giường vẫn ngủ say như chết, chẳng có chút phản ứng nào.
Anh cười khổ, từ từ ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng gạt tấm chăn mà cô
đang trùm kín đầu ra. Đúng là tmd.
Cô đang nằm ở đây, ở nơi mà tay anh có thể chạm vào được. Mắt cô
nhắm nghiền, khóe miệng đang mỉm cười, tóc xõa trên gối, yên tĩnh mà
xinh đẹp.
Anh nhẹ nhàng vén chăn lên chui vào, mặt đối mặt nằm bên cạnh cô,
nhờ có thân nhiệt của cô mà ngay cả tấm chăn cũng trở nên ấm áp. Anh kéo
chăn thêm một chút, cẩn thận ôm cô vào lòng, dần dần siết chặt vòng tay,
rồi lại ôm chặt thêm chút nữa. Anh chỉ sợ cô sẽ đột nhiên biến mất.
Hơi thở của cô không ngừng phả lên cổ anh. Anh có thể cảm nhận
được mùi hương quen thuộc trên người cô, chân thực tới mức khiến anh
không dám tin nữa.
Sáng sớm hôm sau, khi Cố Vị Dịch tỉnh dậy, Tư Đồ Mạt vẫn còn ngủ,
hơn nữa hoàn toàn không có dấu hiệu thức giấc. Anh rón rén xuống giường,
chưa đi được hai bước đã dừng lại trước chiếc vali hành lý. Anh cúi người
xuống đọc mẩu giấy dán trên đó: Anh yêu, cơm không có trong chảo,
nhưng em thì đang trên giường. Ha, đúng là chỉ có cô mới nghĩ ra được.
Anh gấp gọn mảnh giấy lại cất vào ngăn kéo rồi quay ra nhìn người đang
nằm trên giường lần nữa. Vẫn chưa dậy?
Đánh răng rửa mặt xong đi ra, vẫn chưa dậy?
Mua đồ ăn sáng về, vẫn chưa dậy?