GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 353

Buổi sáng, Cố Vị Dịch đưa Mạt Mạt đi thăm quan trường anh, gặp

được không ít bạn bè cùng học. Họ đều rất hứng thú với cô gái phương
Đông nhỏ nhắn này. Anh đưa cô đi dạo quanh một vòng rồi vội vàng rời
khỏi. Buổi trưa tới nhà hàng ăn trưa, Tư Đồ Mạt cứ liên tục than không
nuốt nổi. Không còn cách nào khác, hai người đanh ăn qua loa rồi quay về
ký túc. Lúc đang tựa vào nhau xem tivi, đột nhiên Tư Đồ Mạt đứng bật dậy,
xông vào nhà vệ sinh. Anh sợ hết hồn, cũng chạy vào theo thì thấy cô đang
ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, mặt mũi trắng bệch.

Cố Vị Dịch hỏi: "Em sao thế?" Giọng nói thoáng run rẩy.

Mạt Mạt xua tay.

Anh đợi cô đỡ hơn một chút mới đưa cô tới bệnh viện. Trên xe taxi, cô

cứ dựa vào anh, nhăn mặt nhíu mày, mặt hết xanh lại trắng. Anh hoảng sợ
tới luống cuống cả tay chân. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận vì
sao năm xưa mình không chọn học ngành y.

Ở bệnh viện, cô y tá bị hai kẻ mặt mũi trắng bệch kia dọa cho sợ hết

hồn, còn tưởng ngộ độc thức ăn hay say thuốc gì đó, nhanh chóng sắp xếp
cho họ vào khám. Kết quả, hóa ra là do Tư Đồ Mạt bị dị ứng với thuốc
tránh thai. Cuối cùng, bác sĩ tiêm cho Tư Đồ Mạt một mũi chống nôn.

Về tới ký túc xá, Cố Vị Dịch đưa Tư Đồ Mạt vào giường nằm, đắp

chăn kín mít cho cô. Lúc đầu Mạt Mạt cứ ngơ ngẩn để mặc anh xoay qua
xoay lại, đến khi cảm thấy đỡ hơn mới cố gắng chui ra khỏi lớp chăn quấn
chặt, an ủi Cố Vị Dịch mặt mũi trắng bệch, lông mày nhíu chặt kia: "Em đỡ
nhiều rồi, anh đừng lo lắng nữa."

Buổi tối hôm đó, Cố Vị Dịch ôm chặt Tư Đồ Mạt, vùi đầu vào sau gáy

cô, rầu rĩ nói: "Tư Đồ Mạt, chúng ta kết hôn đi, được không?"

Mạt Mạt hiểu hôm nay anh sợ hãi như thế nào, vỗ về, an ủi anh:

"Được, được, được, ngày mai kết hôn luôn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.