GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 399

Cố Vị Dịch không thèm nói nữa, lạnh lùng nhìn cô rồi quay người đi.

Đi được hai bước, anh lại quay đầu, nói: "Đi theo anh."

Mạt Mạt vốn còn muốn làm mình làm mẩy, nhưng ánh mắt anh lạnh

lùng như vậy, khí thế của cô đã gần như tiêu tan hết. Nói trắng ra thì, thật ra
cô cũng chẳng oai hùng gì. Chí chóe cãi nhau, cô còn có thể đôi co vài câu,
chứ nếu anh thật sự tức giận, mới liếc qua cô đã sợ rồi. Vì thế, cô vội vàng
túm lấy góc áo anh, cứ thế ôm bộ dạng ấm ức tủi thân mà đi theo.

Khóe mắt Cố Vị Dịch khẽ đảo qua cô. Bước chân cũng rất phối hợp

mà chậm lại. Hai người yên lặng đi về nhà.

Đi được một đoạn, Mạt Mạt cảm thấy bản thân thi thoảng cũng cần

phải độ lượng một lần. Phải cho anh cái bậc thang mà leo xuống chứ. Cô
bèn đưa tay ra khoác lấy cánh tay Cố Vị Dịch, mềm mỏng nói: "Thôi mà,
đừng giận nữa."

Cố Vị Dịch giật giật khóe môi, nổi hết cả da gà. Ghê quá đi mất!

Mạt Mạt vẫn miệt mài phát huy kỹ năng làm nũng không đâu vào đâu

của mình, "Ông xã...đừng tức giận. Đừng tức giận nữa mà. Giận quá mất
không em xót lắm."

Cố Vị Dịch bị cô lay tới chóng cả mặt, có chút bất đắc dĩ, bèn thưởng

cho cô một cái cốc đầu thật mạnh. Nghĩ lại vẫn thấy chưa hết giận, anh bèn
nhéo má cô, tới khi mặt cô méo mó hết cả lên mới chịu dừng tay.

Mạt Mạt sau khi chịu đựng một trận "bạo lực gia đình", về tới nhà còn

vui vẻ rửa tay đi nấu ăn.

Cô làm món cháo sườn gia truyền tự chế độc nhất vô nhị. Alex ngửi

thấy mùi thơm cũng lao tới. Từ sau khi Mạt Mạt đến đây, ngày nào anh ta
cũng đi theo hai người ăn chực. Ẩm thực Trung Hoa đúng là danh bất hư
truyền, lưu truyền ngàn năm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.