GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 446

Cố Vị Dịch giật lại sách, giở lung tung vài trang, một lúc sau mới nói:

"Cậu ta đã cùng em trải qua bao nhiêu thời khắc vui vẻ như thế."

Mạt Mạt cố gắng kiềm chế không để mình cười phá lên, choàng tay

ôm cổ anh, ghé sát mặt vào má anh, cọ cọ mấy cái nói: "Ở bên anh một
ngày còn hơn ở với cậu ta cả năm trời. Thế nên anh hơn cậu ta tới vài trăm
năm cơ."

Cố Vị Dịch ngoài cười nhưng bên trong không hề cười, "Mới thế mà

đã muốn lấy lòng anh?"

"Anh còn muốn thế nào?" Mạt Mạt cố gắng dỗ dành.

Cố Vị Dịch chỉ chỉ lên môi mình.

Mạt Mạt giả ngốc, "Hả? Môi anh bị sao?"

Cố Vị Dịch lườm cô.

Mạt Mạt cười, rướn người lên chạm khẽ vào môi anh, vui vẻ nói:

"Làm mẫu thế này thôi."

Cố Vị Dịch nhướn mày, ánh mắt có phần xấu xa.

Mạt Mạt bị anh nhìn như thế, cảm thấy hơi ngại ngùng. Cô chống tay

nhổm dậy, định rời đi, nhưng còn chưa đứng vững đã bị Cố Vị Dịch kéo
mạnh xuống, lần nữa nhào vào lòng anh.

Cô nửa ngồi nửa quỳ, tư thế rất không thoải mái, vừa nhích vai lên đã

bị Cố Vị Dịch ghì chặt lại. Cô bực bội lên án, "Cố Vị...ưm..."

Nửa câu còn lại đã bị nụ hôn của anh nuốt chửng mất rồi.

Hai tay Mạt Mạt không ngừng khoa khoắng trong không trung, cuối

cùng đành túm chặt lấy áo sơ mi của Cố Vị Dịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.