GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 454

Thế là, bàn tay đang đặt trên cổ cô càng siết chặt hơn.

Một lần nữa, sự nghiêm trọng đến long trời lở đất lại trở thành một trò

đùa trêu ghẹo nhau. Đúng là chẳng được tích sự gì, đồ thần kinh.

Mạt Mạt và Cố Vị Dịch cùng nằm dài trên giường, yên lặng ngắm

những áng mây trắng được ánh đèn điện vẽ lên từng tầng từng tầng trên nền
trời xanh qua khung cửa sổ.

Mạt Mạt xoa cổ oán trách: "Cổ em đau chết đi được."

Cố Vị Dịch hừ mũi, không thèm đáp lời.

Mạt Mạt bị anh coi thường cảm thấy rất bất mãn, đưa tay đấm anh.

Cố Vị Dịch buồn bực lại hừ mũi. Không thể tận hưởng bầu không khí

yên bình này một lúc sao?

Mạt Mạt gối đầu lên cánh tay Cố Vị Dịch, sau đó như tự nói tự nghe:

"Ôi buồn phiền quá đi mất. Dựa vào đâu mà lúc nào em cũng phải dùng lại
đàn ông của Từ Tiệp Nhi thế? Thật bất công, em không cam tâm...em phải
đá anh thôi."

Cố Vị Dịch nghiêng đầu sang, híp mắt, lạnh lùng nhìn cô, "Nếu nói

thế, anh lúc nào cũng phải dùng lại đàn bà của Phó Phái à? Anh cũng phải
đá em."

Nghĩ kỹ cũng đúng, Mạt Mạt bật cười thành tiếng, khiến cánh tay anh

rung lên. Cô nói: "Ừm nhỉ, nếu nói như thế thì chúng ta đều là người bị hại.
Thôi cứ ở bên nhau vậy."

Cố Vị Dịch nhìn cô bằng ánh mắt lười biếng, "Rổ rá cạp lại."

"Ôi!" Mạt Mạt đột nhiên nhảy cẫng lên suýt nữa thì giẫm cả vào người

Cố Vị Dịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.