GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 494

mình, lén đưa mắt quan sát hai người lớn, may mà không có ai nhìn thấy.
Nhưng Cố Vị Dịch thì khác, anh ngước mắt nhìn cô, hưởng thụ khoảnh
khắc chân tay lóng lóng của cô.

Theo lý mà nói, đây không phải lần đầu tiên Mạt Mạt gặp bố mẹ Cố

Vị Dịch, hơn nữa, bình thường cô cũng tự thấy mình khá thoải mái linh
hoạt, không đến nỗi chân tay vụng về như thế này. Nhưng mới chỉ nửa
tiếng trước thôi, khi Mạt Mạt còn đang say giấc nồng trên giường tựa như
thiên đường chốn nhân gian của Cố Vị Dịch thì mẹ anh tới gọi cô dậy ăn
cơm. Lúc đó Mạt Mạt đang ngái ngủ, cứ tưởng Cố Vị Dịch trêu chọc mình,
bèn nhắm mắt, tiện tay quờ một chiếc gối lên ném. Cũng may dì Vương là
người lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, tay chân nhanh lẹ, phản cạ nhạy
bén mới có thể tránh được.

Lúc Mạt Mạt mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt cùng nụ cười hiền từ của

dì Vương đăng nhắm thẳng vào mình. Nói thật lòng, giây phút đó mà có
con dao thì cô nguyện cắt cổ tự sát để đền tội. Đợi đến khi Mạt Mạt khóc
ròng kể lại chuyện này cho Cố Vị Dịch, anh chỉ sững sờ giây lát rồi cười
vang, "Cả đời này của mẹ anh chắc chỉ có em dám ném đồ vào bà ấy."

Cứ nghĩ tới đây là Mạt Mạt lại không nhịn được, trừng mắt nhìn Cố Vị

Dịch, nào ngờ anh còn nhếch môi cười. Cô tức giận quay đi chỗ khác thì
phát hiện ra chú Cố đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô, đúng là khổ
không nói nên lời.

Bộ dạng đanh đá ấy của cô đã bị bố anh nhìn thấy hết, cô chỉ muốn

cắn lưỡi tự vẫn cho xong.

Bữa cơm này đối với Mạt Mạt mà nói chẳng khác nào xông pha nơi

chiến trường, nhất là lúc ăn xong, cô tuân thủ lời mẹ mình dặn, tranh giành
công việc rửa bát. Chú Cố nãy giờ vẫn yên lặng đột nhiên lên tiếng: "Nhà
chúng ta có giúp việc, con cứ nghỉ ngơi đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.