"Thôi đừng tranh cãi mấy vấn đề không đâu ấy nữa. Rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì?" Mộng Lộ nhăn mày hỏi.
"Mình bị bọn cướp đi xe máy giật đồ, bị chúng lôi đi tận mấy mét. Chỉ
thế thôi." Mạt Mạt nói.
"Chỉ thế thôi?" Đàn Chị khẽ hừ một tiếng, "Vết thương này của cậu
phải mất bao lâu mới khỏi được?"
"Bác sĩ dặn không được để nước dính vào, cũng không được chạm vào
vết thương. Chắc khoảng hai, ba tuần là khỏi thôi." Phó Phái khó khăn lắm
mới nói xen vào được, "Mấy ngày này phải làm phiền các cô chăm sóc cô
ấy rồi."
"Không có gì đâu." Vương San mở lời, "Anh cứ yên tâm."
"Cảm ơn cô nhé!" Phó Phái rất hào phóng tặng Vương San một nụ
cười rạng rỡ, "Trưa nay tôi mời tất cả mọi người đi ăn."
Mộng Lộ đưa mắt về phía Tư Đồ Mạt, "Còn cậu thì sao?"
"Các cậu mua mang về cho mình là được." Mạt Mạt nói.
"Đồ ngốc, tôi bế cậu xuống rồi đi là được chứ gì?" Phó Phái nói như lẽ
đương nhiên, "Đợi đến lúc bọn tôi ăn xong thì cậu đã chết đói rồi."
"Như thế thì phiền phức quá!" Vương San vội vàng nói, "Hay bây giờ
tôi chạy xuống mua đồ ăn cho Mạt Mạt trước, xong chúng ta đi?"
Mộng Lộ khẽ hừ một tiếng, thái độ rất không thoải mái.
"Một lần bị mất mặt vẫn chưa đủ sao?" Mạt Mạt đưa ánh mắt về phía
Mộng Lộ nhưng lời nói lại là với Phó Phái.