Lần đầu tiên cô cảm thấy muốn sụp đổ chính là khi bé con được bảy
tháng tuổi, nửa đêm lên cơn sốt. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cô sợ hãi ôm
con xông ra ngoài. Bạn nhỏ Cố run rẩy trong lòng cô, cô muốn lái xe mà
không sao nổ máy được, đành bắt taxi. Hai giờ sáng thì sao có xe? Mạt Mạt
cắn răng vẫy một chiếc xe riêng, cũng may chú xe là người tốt, lập tức đưa
mẹ con họ tới bệnh viện.
Trở về nhà, đã là bốn giờ sáng, cô cố gắng lấy lại tinh thần, bón thuốc
cho con, nhưng vừa đưa thìa thuốc tới bên miệng thì bạn nhỏ Cố khóc òa
lên, dùng xi-lanh bơm vào miệng thì bé lại nôn ra. Dù biết con nghe không
hiểu, nhưng Mạt Mạt vẫn liên tục cầu xin: "Cục cưng à, con ngoan ngoãn
uống thuốc có được không? Mẹ thật sự mệt lắm rồi..."
Lần cuối cùng thử bơm thuốc vào miệng con, em bé liền lè lưỡi ra sau
đó nôn hết, khóc òa lên.
Mạt Mạt ném xi-lanh đi, quỳ bên cạnh nôi khóc cùng con. Một lớn
một nhỏ khóc tới tan nát cõi lòng.
Đương nhiên vẫn phải uống thuốc. Mạt Mạt hạ quyết tâm, banh miệng
bé ra, đè lưỡi con xuống rồi đút thuốc vào. Em bé vừa thút thít vừa nuốt
thuốc, nhưng sau đó lại bắt đầu khóc to. Mỗi tiếng khóc đều như một nhát
dao cứa sâu vào trái tim người mẹ.
Mạt Mạt đi ra khỏi phòng, cố gắng bình ổn tâm trạng, tiện tay khép
cửa phòng lại. Cô nghĩ, mẹ chỉ cần hai phút để bình tĩnh lại thôi, hai phút
không nghe thấy tiếng khóc là được rồi.
Mấy phút sau, Mạt Mạt định trở về phòng thì phát hiện cửa bị sập
khóa. Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, lục tung
khắp nhà nhưng không sao tìm thấy chìa khóa để mở cửa.
Mạt Mạt sụp đổ hoàn toàn, cô dựa vào cửa phòng nghe tiếng khóc
vang lên không ngừng từ bên trong của con. Cô nức nở, "Đừng khóc, đừng