GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 577

Hoàng hôn sắp tới, Tư Đồ Mạt và Cố Vị Dịch đã rời đi. Phó Phái hít

sâu một hơi, cảm thấy bản thân thật nực cười, sao lại bi ai tới mức cần cấp
dưới an ủi như thế này?

Cuối cùng, Trần Tiểu Hy không đành lòng, vỗ vỗ vào vai Phó Phái,

"Sếp ạ, hồi bé anh từng ăn kẹo bao giờ chưa?"

"Ăn rồi." Phó Phái ngờ vức nói.

"Thế thích mùi vị gì nhất?"

"Cô muốn diễn đạt điều gì?"

"Tôi thích nhất là vị quýt. Hồi bé, cứ mỗi khi mẹ mua kẹo về nhà, đều

chỉ cho tôi chọn năm chiếc, nhưng rõ ràng trong lọ có tất cả sáu vị. Hơn
nữa, tới lần chọn lựa sau, tôi lại thường quên mất lần trước mình từng chọn
vị gì, lúc nào cũng phải đắn đo mãi, vì thế tôi luôn cho rằng vẫn còn một vị
mình chưa được nếm thử, buồn bã suốt một thời gian dài. Sau này, tôi đưa
ra quyết định, tôi thích vị quýt, thế là tôi chỉ chọn vị quýt thôi. Từ đó về
sau, mỗi khi mua kẹo, tôi không bao giờ mua bất cứ vị nào khác, chỉ mua vị
quýt thôi."

"Nếu là tôi, tôi sẽ khóc lóc, ăn vạ, nhất định phải được nếm thử tất cả

các hương vị. Tôi luôn sợ rằng hương vị mà tôi bỏ sót kia mới chính là vị
tôi thích nhất, hơn nữa, nếu như được mua thêm một lần nữa, tôi vẫn sẽ
mua lọ kẹo có nhiều vị kia."

"Cách anh yêu đương cũng như vậy, phải không? Lúc nào anh cũng

chuẩn bị cho mình người kế tiếp, chuẩn bị sẵn mối tình kế tiếp, bởi vì lỡ
như người tiếp theo đó tốt hơn thì sao, mối tình tiếp theo càng phù hợp với
anh hơn thì sao? Anh sợ hãi, sợ sẽ mất đi những khả năng khác của cuộc
đời mình, còn Mạt Mạt đối với anh mà nói cũng chỉ là một khả năng mà
thôi. Trên đời này có nhiều hương vị tới như vậy, sao anh có thể nếm hết
được?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.