GỬI THỜI THANH XUÂN ẤM ÁP CỦA CHÚNG TA - Trang 65

cậu thì sao?"

Nói xong câu đó, không đợi cô trả lời, cậu ta đã lặng lẽ rời đi.

Tư Đồ Mạt đứng yên nhìn cậu ta dần đi xa, trong lòng trăm mối ngổn

ngang. Cô quá hiểu Phó Phái, muốn cậu ta giữ trọn trái tim, so với việc đào
đá quý trong mỏ than còn khó hơn. Thế nên sẽ không có nếu như, mà cho
dù có, cô cũng không muốn đặt cược vào cái "nếu như" ấy của cậu ta.

Rất nhanh sau đó, Mạt Mạt phát hiện ra Vương San và Phó Phái bắt

đầu "bén lửa". Mỗi lần Vương San nhận được một cuộc điện thoại thần bí
nào đó xong đều bẽn lẽn bước tới hỏi Tư Đồ Mạt, "Mạt Mạt, Phó Phái hỏi
thăm vết thương của cậu thế nào rồi."

"Chưa chết được." Mạt Mạt trả lời một cách lạnh lùng.

Vào một buổi tối nọ, Phó Phái gọi điện cho Tư Đồ Mạt.

"Mạt Mạt?"

"Ừm." Mạt Mạt ngồi trên giường, trong tay còn ôm cuốn sổ nhật ký

năm nào cô viết cho cậu ta, lật giở từng trang từng trang.

"Dạo này tôi cảm thấy nói chuyện với cô bạn cùng phòng của cậu rất

hợp." Cậu ta nói một cách thăm dò.

"Cậu muốn gì cứ nói thẳng." Mạt Mạt xé vài trang trong cuốn nhật ký.

"Nếu tôi với cô ấy thành một cặp thì sao?" Phó Phái dè dặt hỏi.

Mạt Mạt siết chặt trang giấy trong lòng bàn tay, "Hỏi tôi làm gì? Cậu

với cô ấy thành đôi chứ có phải với tôi đâu?"

"Cậu vẫn không thích tôi qua lại với mấy cô bạn xung quanh cậu."

Cậu ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.