Tôi rất muốn xem lâu đài này song hết sức khó khăn, bởi vì từ sân này
qua sân kia là những cái cổng chỉ cao mười tám inch rộng bảy inch. Vả lại
những ngôi nhà ở sân ngoài cao ít nhất là năm foot, tôi không thể bước qua
mà không gây nên những hư hại không hể lường được mặc dù tường xây
bằng đá phiến rất vững vàng, dày tới bốn inch. Một mặt khác, vua rất muốn
phô vẻ lộng lẫy của cung điện. Nhưng phải ba ngày sau tôi mới có thể xem
được, sau khi tôi lấy con dao nhỏ cắt một hai cây cổ thụ trong vườn hoàng
gia ở cách thành phố khoảng năm mươi fathom. Tôi lấy cây làm hai cái ghế
đẩu cao chừng ba foot và đủ sức chịu đựng được tôi. Nhân dân thành phố
đã được loan báo tôi đến thăm thành phố lần thứ hai. Tôi đến tận cung điện
nhà vua, tay cầm hai cái ghế đẩu. Đến sân ngoài, tôi trèo lên mặt ghế đẩu,
một tay cầm cái ghế kia đưa qua các mái nhà, rồi nhẹ nhàng đặt xuống
quãng trống giữa sân thứ nhất và sân thứ hai, rộng chừng tám foot. Thế là
tôi bước được sang phía bên kia lâu đài một cách dễ dàng bằng cách trèo từ
ghế này qua ghế khác. Khi đã ở bên trong, tôi dùng cái móc bằng gỗ để kéo
ghế lên. Cứ như vậy tôi đến được sân trong cùng. Tôi bèn nằm nghiêng
xuống úp mặt vào cửa sổ tầng hai đã mở sẵn cho tôi nhìn vào trong. Quả là
những căn phòng lộng lẫy không thể tưởng tượng được. Tôi thấy hoàng hậu
và các hoàng tử trong buồng riêng, có đoàn tùy tùng quây quần chung
quanh. Nhà vua ban cho tôi một nụ cười tươi tắn và chìa tay qua cửa sổ cho
tôi hôn.
Nhưng bây giờ tôi chẳng muốn miêu tả dài dòng, tôi dành cho một cuốn
sách quan trọng hơn, có thể sắp sửa đem in. Bạn đọc sẽ thấy những trang
miêu tả đầy đủ xứ sở này từ khi thành lập đến ngày nay, qua một loạt
những triều vua, chuyện chiến tranh và những phong trào chính trị, luật
pháp, khoa học và tôn giáo này, cây cỏ và động vật, phong tục và tập quán
của nhân dân, cùng với rất nhiều vấn đề lạ lùng và hữu ích khác. Bây giờ,
mục đích duy nhất của tôi là kể cho bạn đọc những sự kiện công và tư đã
xảy ra trong thời gian chín tháng tôi trú ngụ ở đất nước này.
Một buổi sáng, độ nửa tháng sau khi tôi được tự do. Reldresal, tổng
trưởng Bộ việc riêng tư (theo như họ gọi), chỉ có một người theo hầu, đến
nhà tôi ông ra lệnh cho xe ngựa đợi ông cách khá xa, và xin tôi cho ông nói