GULLIVER DU KÝ - Trang 57

rất muốn mang theo mười hai người nước này, nhưng nhà vua không cho
phép. Sau khi khám xét túi tôi cẩn thận, ngài bắt tôi lấy danh dự thề là
không mang theo một người nào, dù người ấy tình nguyện theo tôi.

Sửa soạn tất cả đâu vào đấy, ngày 24 tháng chín năm 1701, lúc sáu giờ

sáng, tôi căng buồm ra khơi. Gió thổi hướng đông nam. Khi đi được bốn
dặm về hướng bắc, lúc đó khoảng sáu giờ tối, tôi bỗng thấy một hòn đảo
nhỏ cách tôi nửa dặm, về hướng đông bắc. Tôi tiến đến đảo và cắm neo ở
nơi khuất gió, hình như đảo không có người ở. Tôi ăn qua loa mấy miếng
rồi đi ngủ. Tôi làm một giấc ngon lành ít nhất là sáu tiếng, bởi vì lúc tôi dậy
trời đã tảng sáng. Tôi ăn sáng trước khi mặt trời mọc, gió thổi thuận chiều,
tôi nhổ neo, vẫn hướng hôm trước mà căng buồm, theo một chiếc la bàn bỏ
túi. Tôi có ý định đến một trong những hòn đảo ở phía đông bắc đất Van
Diemen (tức là đảo Tasmania, phía nam châu Úc). Ngày hôm ấy không
thấy gì, nhưng hôm sau, khoảng ba giờ chiều, theo sự tính toán của tôi,
cách Blefuscu hai mươi tư dặm, tôi thấy một cánh buồm đi về hướng đông
nam. Tôi căng buồm chạy thẳng về hướng đông. Tôi gọi họ nhưng vô hiệu.
Thuyền tôi lướt rất nhanh. Tôi căng tất cả buồm lên, và độ nửa giờ sau,
chiếc tàu trông thấy tôi, nó kéo cờ và nổ một phát súng đại bác. Khó mà tả
hết được nổi vui sướng lúc ấy, thật không ngờ một ngày kia tôi sẽ lại được
trông thấy Tổ quốc thân yêu và tất cả những thứ mến thương nơi quê
hương. Tàu buông buồm xuống, thuyền của tôi đuổi kịp, lúc ấy khoảng
năm, sáu giờ. Đó là ngày 26 tháng chín. Thấy lá cờ nước Anh, lòng tôi vô
cùng xúc động. Tôi bỏ đàn bò và đàn cừu vào túi áo ngoài, trèo lên boong
tàu với hòm lương thực. Đây là một tàu buôn Anh từ nước Nhật trở về, qua
các biển Bắc và Nam. Thuyền trưởng là ông John Biddel người miền
Deptford, một người rất trung thực và là một thủy thủ tài giỏi. Lúc ấy,
chúng tôi đang ở ba mươi độ vĩ tuyến nam. Tàu có chừng năm mươi thủy
thủ, may sao trong số đó, tôi nhận ra một người bạn cũ là Peter Williams,
anh ta giới thiệu tôi với thuyền trưởng bằng những lời tốt đẹp. Thuyền
trưởng tiếp tôi niềm nở, hỏi tôi từ đâu đến và định đi đâu. Tôi kể vắn tắt
mấy câu. Nhưng ông la tưởng tôi nói mê, và sau những cơn nguy hiểm, tôi
bị loạn óc. Tôi liền móc ở túi ra đàn bò và cừu, lúc bấy giờ ông ta mới hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.