GULLIVER DU KÝ - Trang 61

gió hơn là lẩn tránh biển động và thu những cánh buồm lại. Chúng tôi lấy
nẹp buồm, nẹp cánh buồm mũi tàu, buộc chặt dây lèo cột hai góc buồm
dưới, mặc cho con tàu phóng theo chiều gió lộng. Tàu lướt đi rất dũng cảm.
Nhưng gió lớn quá nên lá buồm tam giác ở mũi tàu bị xé rách ngay tức
khắc chúng tôi hạ cột buồm, kéo tất cả các cánh buồm xuống, cắt tất cả mọi
dây lèo. Một trận bão khủng khiếp. Biển lồng lên, lạ lùng và hung bạo.
Chúng tôi kéo mạnh tay lái và giúp thủy thủ cầm bánh lái. Chúng tôi không
muốn chặt cột buồm chính, bởi vì cột buồm này sẽ giúp con tàu đi theo
sóng biển và đứng vững, như vậy con tàu cứ thế trôi đi. Khi cơn bão đã dịu,
chúng tôi cuốn tất cả những lá buồm cho tàu đứng lại. Cánh buồm mũi,
cánh buồm lớn, cánh buồm lái và cánh buồm vuông được hạ xuống hết. Vì
tàu chúng tôi đang đi theo hướng đông - đông bắc, mà gió thổi lại từ hướng
nam sang hướng tây.

Sau trận bão, một trận gió mạnh thổi từ hướng tây sang hướng tây nam,

theo tôi dự tính thuyền chúng tôi bị kéo khoảng chừng năm trăm dặm về
phía đông, thành thử những thủy thủ nhiều tuổi và có kinh nghiệm nhất trên
tàu cũng không biết được hiện nay bọn tôi đang ở vùng nào trên thế giới.
Tuy nhiên trên tàu không thiếu lương thực, tàu còn vững chắc, thủy thủ
khỏe mạnh, chỉ phải cái là thiếu nước ngọt. Chúng tôi nghĩ cứ nên tiến theo
hướng đó còn hơn là đi về hướng bắc, vì như vậy có thể sẽ đến vùng tây
bắc đảo Great Tartary và Băng Hải.

Ngày 16 tháng sáu 1703, một thủy thủ leo lên cột buồm báo tin phía

trước có một dải đất. Ngày 17, chúng tôi nhìn rõ hơn, đó là một hòn đảo lớn
hay một lục địa nào đấy và ở phía nam có một dải đất hẹp chạy ra ngoài
biển, song nông quá, một chiếc tàu trên một trăm ton không vào được.
Chúng tôi thả neo cách cái vịnh nhỏ này một dặm, thuyền trưởng cho mười
hai thủy thủ võ trang đầy đủ xuống để đi lấy nước ngọt. Tôi xin được đi
cùng với họ để tìm hiểu xứ sở này và để xem có gì lạ không. Đến đất liền,
chẳng thấy sông, suối, cũng chẳng thấy dấu vết người. Mọi người đi tìm
nước ngọt không xa bờ lắm, còn tôi thơ thẩn đi một mình vào phía trong độ
một dặm, ở đó toàn là đất trọc và đá lởm chởm. Tôi thấy mệt và chẳng có
gì hấp dẫn nên liền quay trở ra bờ biển. Lúc nhìn thấy biển cũng là lúc tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.