GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 114

- Chị vừa hồi tỉnh, ráng bình tĩnh cho mau lại sức.
Hải Yến tựa hẳn vào Tiểu Giao, giọng yếu ớt:
- Lỗi tại chị! Tiểu Giao, em hứa là-
Tiểu Giao không rõ Hải Yến muốn nói gì nhưng vẫn gật đầu thì thào:
- Chị muốn sao em cũng ráng làm. Nhưng chị cần tĩnh dưỡng trước đã!
Hải Yến nói tiếp:
- Chị khó sống nổi! Em hãy hứa giúp chị- lo cho chàng!
Tiểu Giao đặt ngón tay lên môi Hải Yến ngăn lại:
- Sư thúc em sẽ chữa lành cho chị. Hãy nghe em, đừng nghĩ quẩn nữa!
Hải Yến lắc đầu:
- Chị biết sức mình. Vả lại-
Cặp mắt đờ đẫn của nàng như nhìn vào một cõi xa xăm trong lúc nàng

lẩm nhẩm như nói một mình:

- Ta không muốn chết, nhưng ta không thể đày đọa chàng mãi.
Bất chợt nàng vùng mạnh người đưa hai tay lên áp ngang vết thương trên

ngực, bật kêu đau đớn. Tiểu Giao lật đật gỡ tay Hải Yến ra và thấy vết
thương rỉ máu.

Bạch Hổ lật đật bước tới ngồi xuống bên vợ.
Chàng tuân lời Trần Đường tới một mép hiên vận công dưỡng sức và

vừa thấy tỉnh táo trở lại. Nghe tiếng vợ bật kêu, chàng vội chạy tới. Hải
Yến vẫn quơ hai bàn tay trước mặt tiếp tục nói. Bạch Hổ nắm lấy hai bàn
tay vợ, nghiêng đầu nghe ngóng. Từng lời nói của Hải Yến như những loạt
tên nhắm thẳng vào ngực chàng. Sau tiếng hét đau đớn, Hải Yến cố nhắc
chồng:

- Chàng phải đi ngay! Chàng phải đi-
Bạch Hổ ghé sát tai vợ lên tiếng gọi, nhưng Hải Yến vẫn nói như đang

mê:

- Tiểu Giao trở lại rồi. Cô ấy thông thạo đường đi và sẽ lo cho chàng.

Đừng bận tâm vì em nữa.

Bạch Hổ gọi lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.