GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 115

- Hải Yến!
Nàng tiếp tục theo dòng ý nghĩ của mình:
- Tha lỗi cho em vì đã làm chàng buồn khổ. Em biết lão đó phóng ám

khí, nhưng- em không nghe lời chàng- Tha lỗi cho em!

Bạch Hổ xiết chặt thêm bàn tay vợ như để trấn áp nỗi sợ hãi đang vùng

dậy. Nhưng một bàn tay đã đặt nhẹ lên vai chàng rồi một giọng nói trầm
trầm cất lên:

- Cháu đừng lo! Hải Yến sẽ bình phục!
Bạch Hổ quay lại và thấy Trần Đường đang ngồi sát bên chàng. Chàng

luống cuống không biết xử trí ra sao nhưng ông nói tiếp:

- Ta là sư thúc của Tiểu Giao. Tiếc là Tiểu Giao không thể đưa vợ chồng

cháu tới đây sớm hơn. Nhưng dù sao cũng không còn gì đáng lo nữa.

Gặp cặp mắt lo lắng của Bạch Hổ, ông nói thêm:
- Vết thương không nặng lắm. Vợ cháu chỉ kiệt lực vì khủng hoảng và

mất máu quá nhiều. Thuốc điều trị cho vợ cháu ở vùng này không thiếu.

Ông cao giọng hơn nói với Tiểu Giao:
- Con và Bạch Hổ ra mé núi phía đông xuống sát hốc đá tiếp giáp bờ

sông, hái về cho ta loại dây leo mọc trên những tảng rêu dầy, lá nhỏ giống
như hình cánh sen. Ráng kiếm thật nhiều và đem mau về cho ta. Có thứ đó
thì chắc chắn Hải Yến sẽ bình phục.

Ông chỉ dẫn thêm về đặc điểm của loại dược thảo rồi nhắc Bạch Hổ:
- Cháu đỡ Hải Yến ngồi tựa vào phiến đá này. Trong lúc cháu và Tiểu

Giao đi kiếm thuốc, ta sẽ vận công trợ lực thêm cho Hải Yến để có thể mau
khoẻ hơn.

Bạch Hổ nâng vợ dậy cho ngồi tựa một bên vai vào phiến đá. Vừa toan

quay đi, chàng bỗng khựng lại hỏi Tiểu Giao:

- Lỡ có người xâm nhập bất ngờ thì sao?
Tiểu Giao cũng băn khoăn nhưng Trần Đường xua tay:
- Việc cần lúc này là lo cứu mạng Hải Yến. Hãy đi ngay cho kịp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.