GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 159

HỒI

16

BÓNG MA BÊN ĐƯỜNG NÚI

N

ắng chiều trải một màu vàng hực lên cây cỏ. Không khí cuối hạ oi

nồng ngột ngạt. Chốc chốc một làn gió nhẹ thoảng qua tạo một cơn xao
động ngắn ngủi trên mặt đồi rồi lách theo kẽ lá bên mé rừng len sâu vào các
lùm bụi.

Tiểu Giao chợt có cảm giác như một bàn tay mềm mại nào đó vờn nhẹ

trên mi mắt. Nàng giật mình vùng dậy. Gần như cùng lúc, Bạch Hổ cũng
mở mắt nhìn lên. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chàng là mái tóc bơ phờ
và nét mặt ngơ ngác của Tiểu Giao.

Rồi chàng nhận ra mình đang ngồi sát bên nàng giữa một vùng cây rậm.

Bạch Hổ nhớ lại chính chàng đã vội vã đứng lên trên đồi cỏ khi thấy kẻ
địch như một gã khổng lồ lao thẳng tới. Chàng ngạc nhiên tự hỏi:

- Chuyện gì đã xẩy ra?
Không thể giải đáp cho mình, chàng đưa mắt nhìn Tiểu Giao. Nàng cũng

đang lạ lùng nhìn chàng nhưng Bạch Hổ nhận thấy nước da nàng ửng hồng
mạnh mẽ trái hẳn với ý nghĩ của chàng. Bạch Hổ vẫn nhớ khi chàng đứng
lên, Tiểu Giao vừa bị đả thương và không còn cầm nổi thanh kiếm trên tay.

Tiểu Giao cũng chưa quên cảnh ngộ mà nàng và Bạch Hổ đã trải qua.

Nàng nhớ lại chính nàng đã thấy mình lịm chết vào lúc cố vươn bàn tay ra
tìm bàn tay Bạch Hổ. Nhưng lúc này nàng lại thấy mình đang ngồi bên
Bạch Hổ và chàng đang hoàn toàn tỉnh táo.

Giọng nàng run run hỏi:
- Ta còn sống không, Phạm huynh?
Giọng nói của Tiểu Giao giúp Bạch Hổ thoát hẳn tình trạng nửa mê nửa

tỉnh. Chàng ngồi dậy, đáp nhỏ:

- Ta chưa chết đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.