GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 191

- Trước hết ta cứu tỉnh hai đứa này. Bây giờ mi hãy nói vật đó đang ở

đâu?

Đứa nhỏ chậm rãi nói:
- Tôi chưa chỉ ngay bây giờ. Nhưng tôi có thể cho ông thấy là tôi biết

chỗ.

Vừa nói nó vừa lôi từ trong người ra một vuông khăn màu trắng. Lão

chưa biết đứa nhỏ làm gì thì nó cúi xuống lượm thanh gươm nằm bên, quấn
chiếc khăn nhiều vòng quanh lưỡi gươm. Xong, nó kê lưỡi gươm lên phiến
đá ngay trước mặt, lên tiếng:

- Chiếc khăn này ghi rõ nơi cất vật đó. Ông cứu mọi người tỉnh dậy, tôi

sẽ trao cho ông. Còn không, tôi sẽ chém mạnh thanh gươm xuống cho nát
hết.

Lão nhìn như thôi miên vào mắt đứa nhỏ trong lúc niềm hy vọng sống lại

mạnh hơn. Thấy đứa nhỏ ghìm chặt thanh gươm chờ đợi, lão gật đầu:

- Thôi được! Ta tạm tin lời mi! Ta sẽ cứu cho con nhỏ kia tỉnh lại!
Vừa nói lão vừa chuyển người bước về phía Tiểu Giao. Nhưng đúng lúc

nói dứt mấy tiếng cuối cùng, cánh tay lão đã bật ngược về phía đứa nhỏ. Nó
mím môi ấn mạnh lưỡi gươm xuống nhưng toàn thân đã bị cuốn tung lên.
Thanh gươm nặng nề rớt xuống nền đá và ngay lập tức, lão xông tới chụp
lấy.

Hấp tấp mở tấm khăn, lão thở ra khoan khoái khi thấy còn nguyên vẹn.

Nhưng cùng lúc đó, giọng nói của đứa nhỏ lại vang lên. Nó bị đánh văng,
máu ứa ra khoé miệng, nhưng vẫn lên tiếng:

- Quân giết người, đừng tưởng có chiếc khăn là biết chỗ nào!
Nó không lưu tâm tới lão mà vùng chạy về phía cô gái, nâng đầu Tiểu

Giao lên gọi:

- Chị Giao!
Hơi thở Tiểu Giao vẫn bình thường nhưng sắc mặt nàng tái nhợt dưới

ánh trăng.

Nó chúi đầu vào người Tiểu Giao nức nở:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.