GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 200

- Chuyện đó khiến ta mất chút thời giờ nên lại thêm một người mất mạng

dưới chân núi cũng bởi mấy mũi phi đao khắc hình trái núi lén tung ra từ
rừng đêm.

Ba người đều cảm thấy quay cuồng vì những điều ông già kể lại, trong

lúc ông già lơ đãng nhìn quanh.

Bé Hoàn đứng bên Tiểu Giao ngơ ngác ngó từ người này qua người

khác. Bàn tay trái nó sưng vù với những vết bầm đen nhưng nó hoang
mang tới mức không còn cảm thấy đau đớn.

Đột nhiên, ông già đưa tay ngoắc đứa nhỏ.
Nó do dự một lát rồi bước lên. Đặt mảnh khăn vào tay nó, ông già nói:
- Bây giờ vật này là của mi.
Đứa nhỏ cầm mảnh khăn, nhìn nhanh về cuối dốc đá. Nó nhớ lại dì Lê

trong cơn hấp hối. Dì cố gom sức trao cho nó mảnh khăn, nhắc giữ kỹ rồi
đưa lại cho Tiểu Giao. Cầm mảnh khăn trong tay, nó bước về phía cô gái
trong lúc nghe vẳng bên tai lời thều thào của dì Lê:

- Ghép mảnh khăn này với mảnh khăn dì bỏ rơi trên giường sẽ có tấm

họa đồ chỉ rõ nơi giấu kiếm thần. Tiểu Giao tìm ra kiếm thần thì dù phải
chết như vầy dì cũng vui rồi.

Liên tục mấy ngày, đứa nhỏ đã nghe nhắc tới kiếm thần và thấy rõ mọi

người đều mong chiếm được. Nhưng nó cũng thấy những người dính dấp
tới kiếm thần đều chết thê thảm. Trước mắt nó, xác dì Lê còn nằm trên nền
đá ngay bên xác những kẻ cực kỳ hung dữ. Nó nhìn Tiểu Giao và thấy rõ
nét tiều tụy trên khuôn mặt nàng.

Mấy ngày trước, khi chứng kiến nàng đoạt lại chiếc ống tre từ tay Lê Đại

Hào, nó đã nghĩ không một mối nguy nào có thể đe dọa nàng. Nhưng lúc
này, nó lại thấy nàng yếu đuối không khác dì Lê. Nó chợt nghĩ:

- Chị ấy sẽ ra sao khi có kiếm thần?
Thấy đứa nhỏ đi về phía mình với vẻ suy tư, Tiểu Giao hơi ngạc nhiên.

Nó nắm tay nàng, gọi:

- Chị Giao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.