GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 56

Chàng trai mỉm cười:
- Ta sơ ý nên trầy da một chút thôi. Bây giờ nàng ráng đứng lên. Mình đi

kiếm một dòng suối, ta rửa sơ qua vết thương rồi đắp thuốc là xong.

Thiếu phụ vẫn lo lắng:
- Chàng có giấu em điều gì không?
Chàng trai cười thành tiếng:
- Có gì mà phải giấu. Nếu nàng đủ sức thì chiều nay ta đã rời xa nơi này

rồi.

Chàng nhìn lên với ý định kiếm một dòng suối. Nhưng cái nhìn của

chàng bỗng dừng lại nơi mô đất cao cách chàng chừng mươi trượng. Tại
đó, hai người đang đứng nhìn chàng. Bắt gặp cái nhìn bối rối của chàng,
một người cất tiếng cười ha hả:

- Thế là Phạm tráng sĩ hết đường lẩn tránh rồi.
Cả hai lập tức quăng mình tới đối mặt với chàng trai. Tiểu Giao nhận ra

đó là hai người hồi đêm đã giao đấu cùng người lạ cao lớn ở phía sau nhà
dì Lê. Nàng biết mặt một gã còn gã kia thì nàng đã được nghe đồng bọn gọi
là "Phạm huynh". Gã thấp hơn gã đồng hành nhưng có vẻ nhanh nhẹn, chắc
chắn hơn. Gã nhìn chàng trai với ánh mắt lạnh lẽo, lên tiếng:

- Vì tình đồng môn, ta khuyên ngươi nên bỏ ý định tìm vào châu Ái. Hãy

theo ta về Đại La. Ta bảo đảm Tiết Độ Sứ sẽ trọng dụng ngươi.

Chàng trai im lặng ngắm hai gã nọ, bình thản như khi đối mặt với con

thú dữ. Gã nọ cũng khoanh tay trước ngực nhìn chàng trong không khí căng
thẳng tột độ. Cuối cùng chính gã phá tan sự im lặng chết chóc đó, lên tiếng
với giọng kẻ cả:

- Bạch Hổ, ta với người không chỉ là đồng môn mà còn là đồng tông.

Bấy lâu nay, ngươi vì trẻ tuổi nên lỡ lầm, ta đã hết sức nài xin Tiết Độ Sứ
bỏ qua mọi sự, mở rộng vòng tay dung nạp ngươi. Đường tiến thân của
ngươi vẫn vô cùng tốt đẹp, sao lại cố chấp bỏ uổng vậy?

Phạm Bạch Hổ chậm rãi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.