GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 70

Nàng nghe rõ nối sau tiếng cười là giọng nói của hai người đang trò

chuyện. Thận trọng men tới cuối hang, Tiểu Giao hồi hộp nhìn ra và thấy
ánh nắng chói chang đang dọi xuống. Lúc này trước mắt nàng là một vùng
trống nhưng chỉ là khoảng cách giữa hai vách núi. Tiếng người đối đáp phía
ngoài nghe rõ như kề sát bên. Một giọng lớn tuổi cất lên sang sảng:

- Chú nên về đi, đừng quan tâm tới ta nhiều quá. Giữa lúc nhiễu nhương

này cần dành thời giờ cho những việc đáng làm hơn.

Tiểu Giao nghe rõ giọng đáp lại đúng là giọng của người lạ vừa cứu

Phạm Bạch Hổ ở phía đồi bên kia. Người này nói:

- Chính vì thế em mới tới gặp anh. Kỳ này có thể em vắng mặt lâu tại Bố

Hải Khẩu nên cần sắp đặt trước cho cuộc sống của anh ở đây khỏi gặp
nhiều bất tiện.

Giọng người lớn tuổi cắt ngang:
- Chú sắp xếp như vậy là đủ rồi, không cần cho người đi lại thăm nom ta

nữa. Nhưng chú tính làm gì sau khi rời khỏi đây?

Người kia đáp:
- Em cần vòng lại thôn Đông Hạ Hoa Lư coi có gì lạ không?
Người lớn tuổi hỏi:
- Chú vẫn nghi ngại về chuyện cũ sao?
Người kia có vẻ băn khoăn:
- Em vẫn thắc mắc về việc lão tiều vắng mặt suốt mười ngày nay. Lát

nữa tiện đường, em phải ghé qua đó. Chỉ có điều bất tiện là bà Lê đã năn nỉ
em đừng bao giờ trở lại nhà bà.

Tiểu Giao nghe nhắc hai tiếng "bà Lê" thì không kìm được một tiếng kêu

kinh ngạc. Nàng vội chận lại nhưng âm vang vẫn đủ khiến tiếng nói chuyện
phía ngoài im bặt. Liền đó, một bóng người vụt xuất hiện nơi cửa hang
trong khi giọng nói sang sảng của người lớn tuổi vang lên:

- Khách đã tới, xin cứ tự nhiên!
Tiểu Giao nhận ra người xuất hiện chính là người nàng đã thấy bên kia

đồi, nên nàng bước ra khỏi chỗ nấp, chắp tay lên tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.