GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 83

Ông nở một nụ cười cay đắng:
- Chuyện xẩy ra cho ta cũng có thể xẩy ra cho nhiều người khác. Mưu

của họ Triển đơn sơ mà tác họa khó lường.

Tiểu Giao lên tiếng:
- Còn Dương sư thúc ra sao?
Trần Đường lắc đầu:
- Từ đó ta không nghe biết một điều gì về tứ đệ và kiếm thần. Nếu tứ đệ

không trở về thì chắc chắn đã gặp điều không hay rồi.

Ông trở lại chuyện về mình:
- Ta được cứu sống nhờ một ông già đốn củi vô tình phát giác. Ông ta cột

chặt con thuyền vào mé sông, lo cầm máu cho ta rồi đắp thuốc chữa trị các
vết thương. Ta mê man hơn mười ngày và sau đó được ông ta tiếp tục chăm
nom thêm gần nửa năm mới lành hẳn. Lúc đầu ta đã có ý tự kết liễu nhưng
còn vấn vít nhiều thắc mắc về Dương tứ đệ và kiếm thần nên phải cố sống.
Khi lành hẳn, ta nhờ ông ta chuyển giúp một lá thư về Bố Hải Khẩu và từ
đó mọi việc đều do thân đệ lo liệu.

Tiểu Giao hỏi Trần Lãm:
- Sao chú không đưa nhị sư thúc của cháu về Bố Hải Khẩu?
Trần Lãm đáp:
- Ta cũng định thế, nhưng việc diễn ra lại khác. Thân huynh vì lẽ thân thể

bất toàn nên đòi kiếm một nơi hoang vắng ẩn mình và không cho ta báo tin
cho ai, kể cả người của Đông Sơn phái. Vì thế, ta đưa thân huynh tới đây
sau khi cởi dây cho con thuyền trôi xuôi theo dòng nước để bôi xóa mọi
dấu vết.

Tiểu Giao băn khoăn:
- Nhưng vẫn còn một người biết chuyện là ông già đốn củi.
Trần Lãm gật đầu:
- Đúng vậy! Ta ngại về điều này khá nhiều nên đã theo dõi ông ta và biết

ông ta là gia nhân của người đàn bà có tên là dì Lê trôi giạt tới Hoa Lư vài
năm trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.