GƯƠM THIÊNG TRẤN QUỐC - Trang 96

đường thoải mái thênh thang. Hải Yến thấy nàng chưa bao giờ có một cảm
giác nhẹ nhàng như vậy. Nàng cầm lấy bàn tay chồng áp vào má tự nhủ:

- Bàn tay này đã vì ta mà phải nhiều lần nhúng vào máu. Ta cần tránh

cho chàng nỗi đau lòng đó.

Bạch Hổ cúi xuống nhìn vợ toan lên tiếng, nhưng kịp ngưng lại. Từ phiá

xa chợt vang lên tiếng chân bước. Tiếng chân đạp rất nhẹ vẫn tạo một âm
vang mỗi lúc một thêm rõ trong đêm vắng.

Đưa tay ra dấu cho Hải Yến nấp sau mô đá, Bạch Hổ khẽ bước ra phiá

ngoài, ẩn vào một lùm cây. Trong bóng đêm, hiện ra lờ mờ hai dáng người
sóng hàng chạy thẳng về phiá chàng và dừng lại khi cách chàng chừng
mười trượng. Bạch Hổ nhận ra chính là Phạm Bảo và Lôi Chấn. Vừa dừng
lại, Phạm Bảo đã lên tiếng:

- Nó mắc bồng bế vợ thì giỏi lắm cũng chỉ loanh quanh tại đây thôi.
Lôi Chấn im lặng nên gã nói tiếp:
- Ta tới chân núi coi có thấy gì không.
Nhưng Lôi Chấn do dự:
- Truy tầm trong đêm thế này không có lợi. Có lẽ nên trở về xin ý đạo

trưởng.

Phạm Bảo nói:
- Chỗ này giáp ranh châu Ái, trong lúc ta quay về mà nó bỏ đi thì không

thể bắt lại nổi.

Lôi Chấn vẫn không đổi ý:
- Cần thận trọng- vì trong đêm luôn có nhiều bất trắc. Vả lại - Giọng gã

trở nên dứt khoát hơn: - truy tróc vợ chồng Bạch Hổ không quan trọng
bằng tìm kiếm thần. Đạo trưởng đã quả quyết kiếm thần xuất hiện tại đây từ
mười mấy năm rồi và lúc này là thời điểm phải tìm cho bằng được.

Phạm Bảo hỏi:
- Làm sao đạo trưởng quả quyết nổi như thế?
Lôi Chấn giải thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.