GƯƠNG CHIẾN ĐẤU - Trang 125

dòm ngó.

Tới tuổi đi học, Abdul Aziz, theo lệnh cha vào nhà tu học thuộc lòng kinh
Coran, tới bảy tuổi đã phải theo người lớn dự lễ và tụng kinh mỗi ngày năm
lần ở giáo đường. Tám tuổi đã biết cầm gươm, bắn súng, cưỡi ngựa, phi
nước đại mà không cần yên cương. Phải đi theo các thương đội khắp xứ để
tạp chịu cực khổ, chân đi không trên những phiến đá nóng như nung. Ăn
uống thì chỉ có một nắm chà là và một bầu nước giếng. Ngủ thì có khi chỉ
ba giờ một đêm, và sáng nào cũng phải dậy hai giờ trước khi mặt trời mọc,
dù là mùa đông, gió bấc thổi buốt tới xương cũng vậy.

Nhờ tiên thiên rất mạnh, Abdul Aziz chịu được những cực khổ đó - sau này
ông cao tới hai thước năm phân, to lớn như một người khổng lồ - hoạt động
suốt ngày không nghỉ, thắng tất cả bạn bè trong những cuộc vật lộn và chạy
đua. Tính tình nóng nảy: mỗi lần nóng giận thì mắt đó ngầu, nhưng cơn
giận nguôi đi thì lại vui vẻ, hòa nhã.

Sở dĩ thân phụ ông tập cho ông sống khắc khổ là muốn cho ông lập được sự
nghiệp lớn. Hồi bảy tuổi có lần ông nghe cha dạy:

“Con phải hiểu bổn phận của con. Sau này con phải thống nhất tổ quốc và
con sẽ gặp nhiều trở ngại. Con phải tập sống một đời thiếu thốn, chiến đấu,
và tập trung ý nghĩ vào mục đích duy nhất đó. Đừng bao giờ thất vọng vì
nghịch cảnh. Và khi nào thấy mù mịt trên đường đời thì con phải chịu kiên
nhẫn, đợi lúc Chúa chỉ dẫn cho”.

Suốt đời ông nhớ lời gia huấn đó, và cũng nhớ bài học kinh khủng sau này
nữa.

Như trên tôi đã nói, hai tiểu bang Hail và Nedjd vốn có hiềm khích với
nhau. Đầu năm 1890, quốc vương Hail là Rashid đem quân diệt hai người
anh của Abdul Rahman, chiếm kinh đô Ryhad, đặt một viên tướng là Salin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.